Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 165
Cập nhật lúc: 2025-04-29 08:24:24
Lượt xem: 170
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mãi đến khi Phượng Khê dứt lời, Cảnh Viêm mới nhận ra việc Phượng Khê ngồi sát cạnh mình. Huynh ấy cau mày, rồi thay đổi vị trí với Giang Tịch.
Phượng Khê vờ như không nhìn thấy, nàng quay sang trò chuyện với Tiêu Bách Đạo.
Thi thoảng Quân Văn chen vào vài câu, ngay cả người ngày thường không thích nói chuyện như Giang Tịch cũng cười cười góp lời.
Cảnh Viêm vốn nhạy cảm, thấy vậy thì cảm thấy bản thân như người ngoài, không thể hòa nhập với họ.
Cặp mày huynh ấy càng cau chặt hơn.
Lúc này, Phượng Khê đột nhiên cất tiếng: “Tứ sư huynh, huynh ra ngoài có gặp được chuyện gì thú vị không? Kể cho bọn muội nghe với.”
Cảnh Viêm lạnh lùng đáp: “Không có!”
Sau đó, bèn im lặng không nói gì nữa.
Quân Văn thầm trợn trắng mắt. Nếu không phải Tiêu Bách Đạo đang ngồi đây, chắc chắn hắn sẽ châm chọc Cảnh Viêm vài câu.
Tiểu sư muội có ý tốt bắt chuyện với huynh ấy, huynh ấy cao ngạo cái nỗi gì?
Đang hậm hực, hắn nghe Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Tứ sư huynh, huynh có biết vì sao huynh không gặp được chuyện thú vị không? Bởi huynh không đưa muội đi đó!”
“Lần sau ra ngoài huynh nhớ đưa muội theo, muội đảm bảo sẽ khiến huynh ngày ngày cười không khép nổi miệng.”
Biểu cảm của Cảnh Viêm chợt cứng đờ.
Quân Văn lại thầm giơ ngón tay cái.
Trên đời này, không có câu chuyện nào mà tiểu sư muội không tiếp được.
Tiêu Bách Đạo khẽ hắng giọng: “Nếu không còn chuyện gì nữa, mấy đứa quay về tu luyện đi thôi. Tiểu Khê, con ở lại một lát, vi sư có chuyện cần dặn dò.”
Đợi mấy người Giang Tịch rời đi, Tiêu Bách Đạo nói với Phượng Khê: “Tiểu Khê, tính cách của Tứ sư huynh con có hơi quái gở, có chút thành kiến với nữ tử, con đừng để trong lòng nhé.”
“Thật ra, trong tất cả các sư huynh của con, lão tứ là đứa mềm lòng nhất đấy, chẳng qua nó không biết cách biểu đạt mà thôi. Nó đặc biệt mang quà cho con, nhưng ngại không dám tặng trực tiếp, phải nhờ ta đưa giúp.”
Dứt lời, Tiêu Bách Đạo đưa cho Phượng Khê một con thỏ được điêu khắc từ gỗ, trông sống động như thật.
“Con thỏ này được điêu khắc từ gỗ Thanh Tâm, có tác dụng thanh tỉnh tinh thần.”
Phượng Khê nhận lấy, rồi cười đáp: “Sư phụ, Ngũ sư huynh đã kể chuyện của Tứ sư huynh cho con nghe rồi. Con biết Tứ sư huynh da mặt mỏng, hay ngại. Nhưng không sao đâu, con sẽ cố mặt dày thêm xíu, để bù cả phần của Tứ sư huynh nữa.”
Tiêu Bách Đạo: “…”
Mạch não của tiểu đồ đệ vẫn luôn kỳ lạ như thế!
“Tiểu Khê, đây là lụa Giao La, gương trang điểm và hai bộ quần áo mà sư phụ nhờ người mua cho con. Con xem có thích không?”
Vừa nói, Tiêu Bách Đạo vừa lấy đồ ra.
Đầu tiên Phượng Khê sững người vì sửng sốt, sau đó vành mắt nàng đỏ hoe: “Sư phụ, con đã nói với người rồi mà, con không cần mấy thứ này đâu…”
Tiêu Bách Đạo xua tay cắt ngang lời nàng: “Đồ trưởng bối tặng không được phép từ chối! Con nhận lấy đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-165.html.]
“Tiểu cô nương nhà khác đều được cưng chiều như châu như bảo, con còn ít tuổi đã phải thay sư phụ gánh vác trọng trách kiếm tiền nuôi tông môn, là sư phụ có lỗi với con.”
“Mấy thứ này con cứ dùng tạm đi đã, đợi sư phu dư dả hơn, sẽ mua cho con những món đồ càng tốt hơn.”
Phượng Khê khẽ sụt sịt, cuối cùng chỉ đành nhận lấy.
Rời khỏi sân viện của Tiêu Bách Đạo, nàng lập tức chạy đến tìm Quân Văn khoe khoang.
Quân Văn: “…”
Vì sao nàng lại rải muối lên vết thương của hắn?
Thật ra Phượng Khê cố ý làm vậy đấy. Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, chi bằng thoải mái, hào phóng khoe khoang.
Tuy mấy người Giang Tịch sẽ không để bụng, nhưng lòng người phức tạp, vẫn không nên thử thách thì hơn.
Khoe xong, Phượng Khê vỗ ngực: “Ngũ sư huynh, đợi có dịp ra ngoài, muội sẽ mua cho các huynh và sư phụ mỗi người một bộ quần áo.”
“Chúng ta cùng mặc màu hồng nhé, đảm bảo có thể hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.”
Quân Văn: “…”
Cả đám nam tử mặc màu hồng, tất nhiên sẽ hấp dẫn tầm mắt của mọi người rồi.
Sau khi rời khỏi nơi ở của Quân Văn, Phượng Khê đi tới gõ cửa viện của Cảnh Viêm.
Cảnh Viêm xụ mặt mở cửa: “Có chuyện gì thế?”
“Tứ sư huynh, sáng nào muội, đại sư huynh và ngũ sư huynh cũng tới thỉnh an sư phụ. Muội sợ huynh không biết, nên tới báo cho huynh một tiếng.”
Dứt lời, nàng xấu hổ dùng mũi giày đá đá viên đá nhỏ trên mặt đất: “Với lại, Tứ sư huynh, cảm ơn huynh đã tặng thỏ cho muội. Muội thích lắm ạ.”
Nói xong, nàng lập tức bỏ chạy.
Cảnh Viêm lạnh mặt đóng cửa viện, quay về phòng.
Sau đó, huynh ấy lấy ra một đoạn gỗ Thanh Tâm, chậm rãi điêu khắc…
Về đến sân viện của mình, Phượng Khê thầm nghĩ: trong cốt truyện nguyên tác, do trúng tình độc trong bí cảnh, nên Tứ sư huynh mới dây dưa với Thẩm Chỉ Lan.
Thế thì nàng sẽ luyện chế chút thuốc giải độc, dẫu không có tác dụng với trường hợp của Tứ sư huynh, thì cũng có thể để dành phòng trường hợp các sư huynh khác cần tới.
Chẳng qua, trong ngọc giản của nàng có rất ít công thức liên quan đến lĩnh vực này, đoán chừng chúng vẫn chưa được mở ra.
Tiếc là Quý trưởng lão am hiểu luyện đan đã ra ngoài hái thuốc vẫn chưa về. Nàng vốn định nhờ ông ấy kiểm tra đan dược mà nàng luyện chế khi còn ở Ngự Thú Môn, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, chứ đừng nói đến việc nhờ ông ấy chỉ dạy công thức.
Trùng hợp thay, khi nàng đang sầu lo, thức hải của nàng chợt chấn động, ngọc giản trước đó lại hiển thị thêm một đơn thuốc nữa.
Xem hết đơn thuốc, Phượng Khê mừng rơn, bởi đơn thuốc vừa hiện ra đúng loại đơn thuốc mà nàng cần.
Nhưng khi đọc kỹ lại, sắc mặt nàng lại trở nên kỳ lạ.
Đan dược trước đó nàng tiện tay luyện chế, hình như cũng là một loại tình độc.
Hơn nữa, hiệu lực còn gấp vài lần những tình độc cùng loại.