Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-01-24 00:57:40
Lượt xem: 1,336
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Tiêu Bách Dạo Quân Văn lập tức tràn ngập sự tự hào và đau lòng: “Tuy tính cách của Tiểu Ngũ cho lắm, nhưng bản tính thật sự tệ.”
Quân Văn đang thẳng đơ giường: “…”
Tâm tình cực kỳ phức tạp, một từ ngữ nào thể diễn tả .
Rõ ràng một khắc sư phụ vẫn mắng nhát gan, vô dụng, bây giờ khen ?
Cứ như , đều do cái miệng của tiểu sư quyết định !
Phượng Khê tiếp: “Thấy bọn con thà c.h.ế.t cũng chịu khuất phục, cộng thêm nóng lòng thoát , nên lão ma đầu bắt bọn con con tin, để trốn khỏi tầng thứ hai của mỏ quặng. Con nếu để ông chạy thoát chắc chắn sẽ mang mối họa khôn lường cho Nhân tộc, nên ban nãy mới bất chấp việc vỡ đan điền, mạo hiểm đánh lén ông …”
Nghe tới đây, gương mặt của Quân Văn đỏ bừng vì hổ.
Tiểu sư giỏi bịa chuyện thật đấy!
là lòng thà c.h.ế.t chịu khuất phục thật, nhưng thì chẳng chút nào cả.
Tuy nhiên, mặc cho thầm châm chọc, Tiêu Bách Đạo cực kỳ tin tưởng lời của Phượng Khê. Cả Ngũ đồ và tiểu đồ đều cô phụ sự kỳ vọng của ông, đều là nhân tài tương lai của Nhân tộc!
Lúc , Phượng Khê nhỏ giọng : “Sư phụ, hiện tại chúng tiện chuyện ?”
Tiêu Bách Đạo thoáng ngẩn , đó : “Con cứ yên tâm !”
Dù giọng điệu của Tiêu Bách Đạo chắc nịch, nhưng Phượng Khê vẫn dè dặt về phía cửa phòng, ló đầu khỏi cửa quan sát xung quanh, mới lấm lét .
Tiêu Bách Đạo: “…”
“Sư phụ, từ đôi lời vụn vặt của lão ma đầu , con đoán một chuyện. Đó là, trong mỏ quặng bỏ hoang ở Đông Phong vẫn còn linh thạch! Hơn nữa còn là linh thạch thượng phẩm! Khi lão ma đầu đe dọa, dụ dỗ bọn con, lấy nhiều linh thạch thượng phẩm, ông còn bọn con bao nhiêu sẽ bấy nhiêu.”
“Ngài nghĩ mà xem, ông nhốt ở đó suốt trăm năm trời, dù trong tay linh thạch thì cũng hấp thụ hết từ đời nào , thể còn nhiều linh thạch thượng phẩm như ? Hơn nữa, ngài dáng vẻ tràn đầy sức sống của ông mà xem, nếu trong mỏ quặng thứ gì đó hấp dẫn ông , thì ông bỏ trốn từ lâu , đó chờ tới ngày bọn con vô tình xông cơ chứ?”
“Sư phụ, chuyện quan trọng, ngài kiếm cớ đào thử xem . Nếu đào , tất nhiên là cùng vui, nhưng nếu đào , chúng cũng mất gì.”
Sau khi xong, suy nghĩ đầu tiên của Tiêu Bách Đạo là: thể nào!
Dựa theo lịch sử mà tông môn ghi , khi mỏ quặng linh thạch cạn kiệt, họ cố ý đào xuống thêm vài trượng nữa, còn dùng cả pháp khí kiểm tra linh khí, khi xác nhận sự d.a.o động linh khí, họ mới hết hi vọng.
Thế mà hiện tại, tiểu đồ với ông rằng: phía còn mỏ quặng linh thạch thượng phẩm ư?
Sao thể?
dáng vẻ chắc chắn của tiểu đồ , trong lòng ông ôm chút hi vọng.
Cứ thử xem !
Đào thử cũng mất gì, lỡ thật sự đào linh thạch thì ?
Do nhanh chóng kiểm chứng chuyện , nên khi dặn dò Phượng Khê vài câu, Tiêu Bách Đạo vội vàng rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-20.html.]
Ông , Quân Văn lập tức tỉnh : “Tiểu sư , thể lừa sư phụ hả?”
Phượng Khê lườm : “Vậy “sự thật” cho sư phụ , rằng chúng chẳng những nịnh nọt lấy lòng đại ma đầu, mà còn đồng ý gian tế cho Ma tộc.”
Quân Văn: “…Chuyện đó, tiểu sư , sư cảm thấy, đôi khi chúng vẫn nên vài lời dối thiện ý thì hơn.”
Quân Văn cảm thấy mặt đau, nên bắt đầu đánh trống lảng: “Tiểu sư , chắc chắn Huyết Thiên Tuyệt chúng lắm! Ta còn đỡ, ít nhất còn vài chiêu giữ mạng. Về phần , vẫn nên ngoan ngoãn ở yên trong tông môn , đừng cả. Nếu , lỡ chạm mặt lão ma đầu hoặc thuộc hạ của ông , c.h.ế.t chắc !”
Phượng Khê như như , đáp: “Huynh chiêu giữ mạng? Huynh chắc chứ? Lần mà nhờ , mộ của xanh cỏ !”
Quân Văn: “…”
Nếu vẫn chuyện kiểu đó, sẽ mất Ngũ sư đấy!
Quân Văn tự biện hộ cho bản : “Muốn trách thì trách Huyền Thiên Tông chúng quá nghèo! Đệ tử truyền của ba tông môn khác cả đống pháp khí, bùa chú, đan dược… giữ mạng. Còn chỉ vài viên linh thạch cũng dùng để khởi động trận Truyền Tống hết .”
Phượng Khê mím môi : “Ngũ sư , chúng sẽ phát tài nhanh thôi. Chờ đào quặng linh thạch thượng phẩm, chúng cũng sẽ nhiều đồ để giữ mạng.”
Ánh mắt Quân Văn sáng lên: “, về chúng cũng là kẻ tiền!”
Hai mặc sức tưởng tượng tương lai, trong mắt tràn ngập hình dáng của linh thạch.
“ , Ngũ sư , rốt cuộc lão ma đầu phận gì ? Thoạt trông vẻ lợi hại?”
Quân Văn đáp ngay: “Ông là trưởng lão hộ pháp của Huyết Ma tộc, từng g.i.ế.t nhiều của Nhân tộc chúng , thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Trăm năm , vì mà ông mò tới Nhân tộc chúng , bốn tông môn lớn hợp tác g.i.ế.t c.h.ế.t. Ai mà ngờ , ông c.h.ế.t, còn trốn mỏ linh thạch của Huyền Thiên Tông chúng nữa chứ.”
Nghe xong, Phượng Khê khẽ chớp chớp mắt: “Ngũ sư , canh trừng giúp , để và lão ma đầu giao lưu một chút nhé.”
Quân Văn sững sờ!
“Tiểu sư , gì cơ?”
“Muội gửi tin cho lão ma đầu để giải thích chuyện ban nãy chỉ là hiểu lầm thôi. Về chúng vẫn sẽ là thuộc hạ của ông , chúng sẽ tận tâm tận lực, dốc sức gian tế cho Ma tộc.”
Quân Văn: “…Muội điên !”
Lúc ở trong mỏ quặng, vì mạng sống nên họ mới bất đắc dĩ diễn như . hiện tai thoát khỏi ma trảo của lão ma đầu , vì còn chủ động diễn lấy lòng ông ?
Phượng Khê thở dài: “Ngũ sư , tưởng diễn lắm chắc? Muội cũng vì Huyền Thiên Tông, vì Nhân tộc chúng cả thôi! Chỉ cần giữ vững liên lạc với lão ma đầu, chúng sẽ nắm tình hình thực tế của Ma tộc, nhận tin tức chính xác từ Ma tộc. Đối với Nhân tộc chúng , điều trăm lợi mà một hại!”
“Vì thế, diễn, hơn nữa còn diễn dài dài.”
“Ngũ sư , chuyện càng ít càng , vì thế trừ hai , tuyệt đối thể với thứ ba, dù là sư phụ cũng .”
“Không tin sư phụ, mà là xuất phát từ tình yêu thương dành cho chúng , chắc chắn sư phụ sẽ ngăn cản, đồng ý cho chúng mạo hiểm. Thế nên, Ngũ sư , đoạn đường tiếp theo, chỉ còn hai sóng vai chiến đấu mà thôi. Vì Huyền Thiên Tông, vì Nhân tộc, chúng nhất định nhẫn nhịn chịu đựng…”
Phượng Khê “khéo ăn khéo ”, chẳng mấy chốc khiến nhiệt huyết của Quân Văn sôi trào, khiến cảm thấy, sự tồn vong của bộ Nhân tộc đều trong tay hai họ.
Mãi một lúc lâu , mới bình tĩnh : “Tiểu sư , thoạt kế hoạch của vẻ dễ dàng đấy, nhưng quan trọng là lão ma đầu còn tin tưởng chúng nữa ? Muội hố , còn thể tin ư?”
Phượng Khê cong mắt: “Thử là thôi.”