Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 257

Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:39:31
Lượt xem: 341

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ đến đây, nàng tạm thời từ bỏ suy nghĩ hóa thần thức thành binh khí, nói với mọi người: “Mọi người yên lặng một chút, ta có một ý tưởng, có lẽ sẽ phá vỡ được ảo cảnh trước mặt.”

Tất cả mọi người yên tĩnh lại, nhìn về phía Phượng Khê.

“Rất có thể hiện tại chúng ta đang bị thần thức của tháp Thiên Khư bao phủ, nếu có thể rót vào một lượng tin tức thật lớn trong khoảng thời gian ngắn, thần thức của nó sẽ không chịu nổi, ảo cảnh sẽ tự động sụp đổ.”

“Vì thế, chúng ta phải đồng thời giải phóng thần thức, truyền tải tin tức, khiến thần thức nó căng phồng, cuối cùng nổ tung. Mọi người thấy sao?”

Nếu Phượng Khê nói những lời này trước khi cuộc khảo hạch diễn ra, thì sẽ chẳng ai để ý tới nàng cả.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Phượng Khê đã thể hiện thực lực của bản thân, tất nhiên cũng đã tạo được uy tín và quyền lên tiếng.

Vả lại hiện tại mọi người không còn cách nào khác, chi bằng thử một lần xem sao.

Vì thế, cả đám sôi nổi gật đầu.

Phượng Khê nói: “Nếu mọi người không có ý kiến, vậy sau khi ta đếm tới ba, chúng ta bèn đồng thời hành động nhé. Về phần truyền tải tin tức gì thì tùy mọi người. Nếu thật sự không biết truyền tin gì, thì truyền nội dung pháp quyết hoặc thư tịch là được.”

“Nào, một, hai, ba!”

Chữ “ba” vừa dứt, tất cả mọi người đồng thời giải phóng thần thức, bắt đầu thầm mặc niệm trong lòng.

Bên phía các học sinh Yểm tộc, có người niệm pháp quyết, có người đọc sách, có người mắng đối thủ một mất một còn. Bên phía đệ tử Nhân tộc, trừ Phượng Khê, những người còn lại đều niệm cùng một câu: “Tin Phượng Khê, sẽ được trường thọ!”

Phượng Khê thì thầm đếm: một vạn Yểm thạch, hai vạn Yểm thạch, ba vạn Yểm thạch…

Gần như chỉ trong nháy mắt, mọi người đã cảm nhận được sự d.a.o động của linh lực.

Quả nhiên cách này có hiệu quả.

Vì thế mọi người càng hăng hái hơn.

Đoàng!

Mặt đất rung mạnh, cảnh tượng trước mặt mọi người đã xảy ra sự thay đổi.

Cánh đồng hoang vu đã biến mất chẳng thấy tăm hơi, thay vào đó là một gian đại điện trống trải, giữa đại điện có một chiếc giá cắm nến cực kỳ tinh xảo, trên đó cắm một ngọn nến màu đỏ.

Ngọn nến cao chừng một thước, phần tâm nến có màu đen, rõ ràng trước kia từng bị được thắp lên.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ họ đã leo thẳng từ tầng ba lên tầng chín?

Còn mấy tầng ở giữa đều bị hủy bỏ?

Vì sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-257.html.]

Tầm mắt mọi người đồng thời dừng trên cây nến màu đỏ kia, rõ ràng chỉ cần bậc lửa thắp nến là có thể giành được hạng nhất trong cuộc khảo hạch lần này, nhưng chẳng ai nhúc nhích cả.

Một phần là vì họ chưa nắm rõ rốt cuộc tình huống hiện tại là thế nào, nên không dám tùy ý ra tay.

Phần khác, tốt xấu gì cũng nhờ cách Phượng Khê nghĩ ra được, nên họ mới thoát khỏi tầng ba. Giờ vừa thoát ra đã trở mặt thì không được tốt cho lắm.

Bên ngoài đá truyền ảnh, vẻ mặt Độc Cô viện trưởng tràn ngập sự hâm mộ: “Nhân tộc các ngươi có phúc khí thật đó, nha đầu Phượng Khê này tiền đồ vô lượng.”

Còn nhỏ tuổi đã nghĩ ra cách phá giải thông minh nhường đó, ngộ tính thật sự quá cao!

Dù Phượng Khê chọc ông ta tức điên, nhưng từ đáy lòng ông ta không thể không thừa nhận rằng bản thân vẫn rất thích Phượng Khê.

Bởi thân là viện trưởng, ông ta rất yêu quý nhân tài.

Tiếc là!

Nhân tài ưu tú như vậy thuộc về Nhân tộc, chứ không phải Yểm tộc của họ!

Đúng là tiếc mà!

Hải trưởng lão tỏ vẻ khiêm tốn: “Độc Cô viện trưởng, ngươi đừng nói vậy, nha đầu Phượng Khê này cũng chỉ thông minh chút, ngộ tính cao chút, nhân phẩm tốt chút, ý chí kiên định chút, chăm chỉ tu luyện chút mà thôi, chứ cũng chẳng có ưu điểm nào khác.”

Độc Cô viện trưởng: “…”

Là do ngươi ép ta đấy nhé!

Thế là, Độc Cô viện trưởng xỏ xiên ngay: “Đúng vậy, nha đầu Phượng Khê này chỗ nào cũng tốt, chỉ sợ rằng bận rộn hồi lâu lại may áo cưới cho người khác, cuối cùng hạng nhất lại thuộc về lớp khác mà thôi.”

Hải trưởng lão cười đầy tự tin: “Chưa chắc đâu, chuyện gì nha đầu kia cũng có thể làm được!”

Độc Cô viện trưởng: “…”

Nghe lời này chẳng giống như đang khen nàng gì cả!

Trong tháp Thiên Khư, Phượng Khê nói với mọi người: “Trong số chúng ta, ai cũng muốn là người đầu tiên đi thắp đuốc, ta cũng không ngoại lệ. Nhưng vị trí đầu tiên chỉ có một thôi, chúng ta so văn hay so võ đây?”

Có người khó hiểu hỏi: “So văn thế nào? So võ thế nào?”

“So võ là mọi người hỗn chiến, dựa vào bản lĩnh để giành vị trí đầu tiên.”

“Còn so văn thì, chúng ta… rút thăm!”

Mọi người: “…”

Cái này mà gọi là so văn à?

Cái này gọi là so may mắn!

Loading...