Phượng Khê lại chẳng chút sợ sệt, nàng nói tiếp: “Ta nên gọi ngươi là tháp đuốc hay gọi là tháp linh đây? Thôi bỏ đi, ta vẫn nên gọi ngươi là nến lùn thì hơn! Ta nói này nến lùn ơi, ngươi đã nghe câu c.h.ế.t vì sĩ diện chưa?”
“Chắc chắn bây giờ ngươi đang gặp trục trặc đâu đó, nhưng ngươi lại không có mặt mũi nói ra, nên chỉ có thể tắt lửa để tiết kiệm tu vi. Ta đoán, khi dệt ảo cảnh để vây bọn ta vào trong, chắc chắn ngươi có mưu đồ gì đó. Tiếc là trộm gà không được còn mất nắm gạo, khiến tình trạng của ngươi trở nên tồi tệ hơn.”
“Tội gì phải vậy, có khó khăn gì thì cứ nói ra đi. Ngươi đừng xấu hổ, ngươi là bảo bối của Yểm tộc, là biểu tượng của Yểm tộc, theo lý thì Yểm tộc nên chăm sóc, nuôi dưỡng ngươi. Nếu Yểm tộc không muốn, thì Nhân tộc bọn ta rất sẵn lòng giúp đỡ ngươi vô điều kiện!”
“Hay là ngươi ký khế ước với ta đi, ta đưa ngươi tới Nhân tộc giải khuây, chờ ngươi dạo đủ rồi, ta lại đưa ngươi về…”
Độc Cô viện trưởng suýt thì tức nổ mũi.
Dám dụ dỗ bảo vật trấn tộc của họ ngay trước mặt họ!
Nhưng, tháp Thiên Khư thật sự xảy ra vấn đề ư?
Nói vậy thì đúng là có một vài manh mối.
Trước kia tháp đuốc vẫn tự đốt hết năm này qua năm khác, nhưng vài năm gần đây cứ bắt họ phải chạy tới châm lửa rất nhiều lần.
Còn thử thách ở tầng ba nữa, cũng hơi kỳ lạ…
Ngọn nến yên tĩnh lại, không còn rung lắc dữ dội nữa, rõ ràng nó đang chìm vào suy tư.
Phượng Khê vẫn nói tiếp: “May mà ngươi gặp được ta đó, nếu không ai mà có lòng tốt nói với ngươi mấy lời này? Nói thật, ta đồng tình với ngươi lắm. Bởi chỉ có người ưu tú như ta, mới cảm nhận được sự thê lương và lạnh lẽo khi ngồi ở vị trí cao của ngươi. Vì thể diện, vì vinh quanh của Yểm tộc, dù không chịu đựng nổi nữa cũng vẫn gắng gượng. Mỗi sáp nến rơi xuống đều là huyết lệ của ngươi! Ngươi thật sự không dễ dàng…”
Ngọn nến bắt đầu run rẩy, ngay cả giá nến cũng run theo, thậm chí mọi người còn mơ hồ nghe thấy tiếng hu hu hu.
Mọi người: “…”
Đừng nói tháp Thiên Khư… khóc vì những lời Phượng Khê nói đấy nhé?
Bên ngoài đá truyền ảnh, Độc Cô viện trưởng không nói rõ cảm giác trong lòng.
Một mặt tự trách bản thân sơ suất, không phát hiện ra sự bất thường của tháp Thiên Khư.
Mặt khác là kiêng dè.
Phượng Khê còn nhỏ như vậy đã có bản lĩnh mê hoặc lòng người, nếu trưởng thành thì còn đến mức nào nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-259.html.]
Nàng không cần dựa vào tu vi, chỉ cần dựa vào cái miệng là có thể làm tan rã lòng quân địch.
Một lát sau, cảm nhận được sự run rẩy của tháp Thiên Khê yếu dần, Phượng Khê mới nói tiếp: “Nến lùn à, người xưa dạy rồi: cây không có vỏ ắt sẽ c.h.ế.t, người không có mặt (ý chỉ không biết xấu hổ) ắt vô địch thiên hạ. Thể diện có lợi ích gì đâu? Trừ để ràng buộc bản thân ra, thì chẳng có tác dụng gì sất!”
“ Ngươi nên học tập ta nhiều hơn! Chỉ cần khiến da mặt dày lên, thì trên đời này chẳng có vấn đề gì mà không giải quyết được cả.”
“Rốt cuộc ngươi gặp phải vấn đề gì, cứ thẳng thắn nói ra xem nào. Ta vẫn nói câu cũ, nếu Yểm tộc không giải quyết được, Nhân tộc bọn ta sẽ giúp ngươi vô điều kiện.”
“Nói đi, nếu không nói được thì viết ra!”
Tất cả mọi người chăm chú dõi theo ngọn nến.
Một lát sau, phía trên ngọn nến xuất hiện một quầng sáng, trên đó có vài dòng chữ:
[Từ sau khi Điện Ma thần sụp đổ, sức mạnh tín ngưỡng của Yểm tộc yếu đi nhiều. Việc tu hành của ta cần dựa vào sức mạnh tín ngưỡng, nên giờ ta đã là nỏ mạnh hết đà rồi!]
Phượng Khê đọc mà chẳng hiểu gì.
Điện Ma thần?
Đây không phải Yểm tộc ư?
Đúng rồi, nghe đồn Yểm tộc và Ma tộc vốn là một, nên tín ngưỡng của họ là Ma thần cũng là chuyện bình thường thôi.
Nhưng đang êm đẹp, sao Điện Ma thần lại sụp?
Sụp thì sửa thôi!
Nghe thấy câu hỏi của cô, Tần Mộc hạ giọng nói: “Không phải chưa từng sửa, nhưng không sửa được. Mỗi lần sửa, điện Ma thần lại gặp lôi kiếp. Sau khi thử vài lần mà không có kết quả, mọi người chỉ đành từ bỏ.”
Nói đến đây, Tần Mộc thoáng ấp úng, cuối cùng vẫn dùng giọng điệu cực nhỏ nói: “Nghe nói đây là sự trừng phạt của Ma thần dành cho bọn ta. Bởi bọn ta đã tách khỏi Ma tộc, nên ngài ấy không phù hộ cho bọn ta nữa.”
Phượng Khê bật cười thành tiếng, cất to giọng nói: “Cây lớn chia cành, người lớn chia nhà, đó là đạo lý ngàn đời nay. Yểm tộc tách ra khỏi Ma tộc thì sao? Ta thấy không phải Ma thần không phù hộ Yểm tộc, mà đang thử thách các ngươi!”
“Muốn ra riêng thì phải có thực lực, nên ngài ấy mới giáng lôi kiếp vào lúc các ngươi xây dựng Điện Ma thần để thử thách các ngươi thôi. Nhưng kết quả thì sao, các ngươi chỉ thử vài lần đã từ bỏ, nếu ta mà là Ma thần, ta cũng lười để ý đến các ngươi.”
“Gặp thất bại không được nản, càng thất bại lại càng phải hăng hái mới đúng chứ.”