Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 263

Cập nhật lúc: 2025-06-03 11:56:55
Lượt xem: 365

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Càng nhìn Yểm hoàng càng cảm thấy Đại hoàng tử thuận mắt, chờ ông ta giải quyết hết những khó khăn trong tộc, thì cũng đã đến lúc nên chọn Thái tử rồi.

Ông ta khen ngợi Đại hoàng tử hết lời, sau đó tiếp tục bàn bạc việc trùng tu điện Ma Thần.

Nhưng vẫn chẳng có ai đáp lời.

Lúc này, Đại hoàng tử đứng dậy.

“Phụ hoàng, nhi thần bất tài sẵn lòng gánh vác nhiệm vụ này, xin phụ hoàng hãy cho phép con chủ trì việc trùng tu điện Ma Thần.”

Vẻ mặt Yểm hoàng hiện rõ sự vui mừng: “Con có lòng là tốt rồi. Nhưng ta có chuyện khác cần con làm, chuyện này vẫn nên giao cho người khác thì hơn.”

Nghe vậy, Đại hoàng tử cũng không nói thêm nữa.

Độc Cô viện trưởng khẽ cau mày.

Ông ta biết thừa là Đại hoàng tử cũng không thật lòng muốn phụ trách việc trùng tu điện Ma Thần, mà chỉ muốn thể hiện trước mặt Yểm hoàng mà thôi.

Bởi chắc chắn Yểm hoàng sẽ không nỡ để hắn ta làm chuyện này.

Nếu là ngày thường, thì Độc Cô viện trưởng cũng không cảm thấy hành vi như thế có gì sai.

Nhưng nghĩ đến Phượng Khê, nghĩ đến các đệ tử thân truyền của Nhân tộc, trong lòng ông ta lại thầm thở dài.

So với các đệ tử Nhân tộc thật sự có trách nhiệm, Đại hoàng tử chẳng có chút ưu điểm nào.

Lại nghĩ đến Tam hoàng tử ngu xuẩn đến tột cùng, n.g.ự.c Độc Cô viện trưởng lại càng đau tợn hơn.

Tuy vẫn còn một Nhị hoàng tử, nhưng đó là kẻ ngu, có cũng chẳng khác không có là bao.

Chẳng qua, chuyện quan trọng bây giờ là trùng tu điện Ma Thần.

Độc Cô viện trưởng quyết tâm: “Bệ hạ, thần sẵn lòng gánh vác việc trùng tu điện Ma Thần.”

Yểm hoàng trực tiếp từ chối.

Độc Cô viện trưởng không chỉ là thầy của ông ta, mà còn là trụ cột của Yểm tộc. Thay vì để Độc Cô viện trưởng có bất trắc gì, thà không sửa điện Ma Thần còn hơn.

Mọi người bàn bạc nửa ngày trời mà vẫn chưa bàn ra kết quả, Yểm hoàng chỉ đành cho mọi người tản đi.

Đại hoàng tử theo Yểm hoàng đến Ngự Thư Phòng, kể cho ông ta nghe về những chuyện đã gặp phải trong lần rèn luyện này, rồi mới tới gặp Yểm hậu.

Vừa nhìn thấy hắn ta, Yểm hậu đã bắt đầu khóc lóc nỉ non: “Con về đúng lúc lắm. Tam hoàng đệ của con suýt thì bị nha đầu Phượng Khê kia hại c.h.ế.t! Mẫu hậu thật sự không nuốt nổi cục tức này, con mau nghĩ cách thay mẫu hậu dạy cho nha đầu thối kia một bài học đi.”

Đại hoàng tử đã sớm nghe thuộc hạ thân tín báo cáo những chuyện đã xảy ra, hắn ta cười nói: “Mẫu hậu, chỉ là một tiểu nha đầu Nhân tộc thôi mà, đâu đáng để ngài để bụng như thế! Ngài yên tâm, con nhất định sẽ thay ngài dạy dỗ nàng ta!”

Nghe vậy, gương mặt Yểm hậu lập tức hiện lên vẻ vui mừng: “Vẫn là con hiểu chuyện nhất, không giống lão tam suốt ngày gây họa, cả ngày khiến ta phiền lòng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-263.html.]

Trong lòng Đại hoàng tử cười lạnh, dù lão tam không đàng hoàng, thì ngài vẫn chiều chuộng nó đấy thôi!

Hắn ta trò chuyện qua loa thêm một lát, rồi đi tới một cung điện hẻo lánh.

Nhìn thấy hắn ta, cung nhân vội vàng hành lễ.

“Tình hình gần đây của Nhị hoàng tử sao rồi?”

“Bẩm Đại hoàng tử, tình hình gần đây của Nhị điện hạ cũng chẳng khác trước là bao, chỉ là sức lực của ngài ấy càng lúc càng lớn. Để tránh cho ngài ấy ra ngoài quấy nhiễu thánh giá, chúng nô tỳ đành cho thêm chút “thuốc bổ” vào thức ăn.”

Đại hoàng tử tiện tay thưởng cho người nọ một lọ đan dược, rồi đi thẳng vào phòng.

Người ngồi trên ghế là một thanh niên sở hữu gương mặt tuấn tú, chỉ là đôi mắt hắn ta đờ đẫn vô hồn. Nhìn thấy Đại hoàng tử tiến vào, hắn ta cười ngây ngô, nước miếng chảy ròng mà không tự biết.

Đại hoàng tử duỗi tay bóp cổ hắn ta, chậm rãi siết chặt.

Nhị hoàng tử giãy dụa, tay cào chân đạp, nhưng sức lực mềm như bông.

Mãi đến khi gương mặt hắn ta tím tái vì nghẹt thở, Đại hoàng tử mới dần thả lỏng.

Đại hoàng tử ghé sát tai hắn ta, nhẹ giọng nói: “Ra ngoài chuyến này, ta vô tình tra được một chuyện rất thú vị. Trước kia ả nương không biết xấu hổ của ngươi đã sinh ra một cặp song sinh. Nàng ta chỉ đưa ngươi vào cung, rồi giấu đi một người khác.”

“Chậc chậc, có lẽ nàng ta thừa biết đưa ngươi vào cung sẽ gặp hậu quả gì, nhưng vẫn lựa chọn vứt bỏ ngươi. Ngươi đáng thương thật đấy!”

Nhị hoàng tử thở hổn hển từng hơi, rồi òa khóc: “Ngươi véo ta! Ngươi hư quá! Ngươi hư quá! Ta muốn ăn kẹo, ta muốn ăn kẹo.”

Dứt lời, hắn ta lăn lộn trên mặt đất, la lối khóc lóc không ngừng.

Gương mặt Đại hoàng tử hiện vẻ chán ghét, hung hăng đạp hắn ta một cú thật mạnh, rồi mới xoay người rời đi.

Không ai để ý tới Nhị hoàng tử bị rách khóe miệng, m.á.u khẽ ứa ra, mà chỉ chăm chăm lấy lòng Đại hoàng tử.

Trong đôi mắt vô hồn của Nhị hoàng tử khẽ lóe lên sự tàn nhẫn, tia Mộng khí nhàn nhạt khẽ quấn quanh bàn tay, cuối cùng lại nhanh chóng tản đi.

Trong dịch quán nơi khách nghỉ tạm, Bùi Chu cảm thấy khó chịu không thôi.

Nhưng huynh ấy lại không thể nói rõ bản thân khó chịu ở đâu.

Nói đúng hơn là từ khi tới Yểm tộc, huynh ấy vẫn luôn có cảm giác này.

Thôi, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, việc tu luyện quan trọng hơn.

Nhân dịp này nâng cao tu vi, khi quay về Nhân tộc thì tiếp tục… đóng bùa!

Dù ngộ tính của huynh ấy không cao bằng tiểu sư muội, nhưng cũng đâu quá phế vật!

Chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa là có thể bù lại thôi.

Loading...