Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 265
Cập nhật lúc: 2025-06-03 11:57:00
Lượt xem: 431
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phượng Khê lập tức dẫn theo Quân Văn chạy tới thư viện Thiên Khư.
Lòng Quân Văn đắc ý cực kỳ.
Vì sao tiểu sư muội không dẫn theo người khác mà chỉ dẫn theo hắn?
Bởi tiểu sư muội tin tưởng hắn nhất.
Quan hệ giữa hắn và tiểu sư muội thân thiết nhất.
Không nói đâu xa, chỉ riêng chuyện giữa tiểu sư muội và lão ma đầu Huyết Thiên Tuyệt, cũng chỉ có mỗi hắn biết.
Cả chuyện quả cầu đen nữa, cũng chỉ mỗi hắn biết!
Chỉ cần Quân Văn hắn còn ở đây, đám sư huynh ghẻ kia đều phải ra rìa.
Đến cổng thư viện Thiên Khư, Phượng Khê nói rõ mục đích đến.
Độc Cô viện trưởng đang phát sầu về chuyện trùng tu điện Ma Thần, chỉ trong một đêm, mà mái tóc ông ta đã bạc trắng không ít.
Đúng lúc này, có người vào bẩm báo Phượng Khê cầu kiến.
Độc Cô viện trưởng suy nghĩ một lát, bèn sai người đưa Phượng Khê và Quân Văn vào.
Vừa vào phòng, Phượng Khê đã cười tủm tỉm nói: “Độc Cô viện trưởng, hôm qua ta đi vội quá, chưa kịp nói với ngài mấy câu, thế hôm nay mới mạo muội tới đây quấy rầy ngài.”
“Đây là một vài món đặc sản của Nhân tộc bọn ta, chỉ là chút tấm lòng, mong ngài vui lòng nhận cho.”
Nhìn trong số quà biếu có đặc sản của Huyền Thiên Tông, Hỗn Nguyên Tông, Vạn Kiếm Tông và cả Ngự Thú Môn, Độc Cô viện trưởng thầm nghĩ chắc chắn bốn tông môn lớn đã cố ý chuẩn bị món quà này để biếu ông ta, thật sự rất có lòng.
Ông ta không ngờ rằng, những món đồ này đều do Phượng Khê hóa duyên mà có.
Nàng đã ăn ngán rồi, nên lấy ra mượn hoa hiến phật.
Độc Cô viện trưởng khách sáo vài câu, rồi nói: “Tiểu cô nương, lần này ngươi tới là có chuyện gì? Ngươi cứ nói thẳng đi.”
Phượng Khê cười để lộ hàm răng trắng tinh: “Khó trách người ta đều khen Độc Cô viện trưởng lợi hại, chỉ liếc mắt đã nhìn thấu ý định của ta.”
“Lần này ta tới, thật sự là có việc muốn nhờ. Sáng nay Đại hoàng tử tới dịch quán, mời bọn ta tới phủ hắn ta dự tiệc ngắm hoa vào ngày mai. Không phải ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đâu, nhưng ta cứ cảm thấy hắn ta có ý đồ khác…”
Độc Cô viện trưởng cau mày: “Có lẽ ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Phượng Khê lắc đầu: “Không đâu, hắn ta thật sự có ý đồ đó. Ta chỉ cần nhìn ánh mắt hắn ta là biết ngay, bởi mỗi khi làm chuyện xấu, ta cũng để lộ ánh mắt như vậy.”
Độc Cô viện trưởng: “…”
“Thế nên, lần này ta đến là muốn mời ngài ngay mai cũng tới dự tiệc. Có ngài ở đó, Đại hoàng tử sẽ thu liễm đôi chút, sẽ không ra tay với bọn ta.”
Độc Cô viện trưởng cười lắc đầu: “Ta bận lắm, sợ rằng không thể phân thân.”
Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Được thôi, nếu ngài không có thời gian, vậy bọn ta tự đi. Đúng rồi, ta thấy ngài mặt ủ mày chau, có phải đang sầu lo chuyện trùng tu điện Ma Thần đúng không? Thật ra chuyện này cũng đâu có khó gì.”
Độc Cô viện trưởng sửng sốt: “Ngươi có cách trùng tu điện Ma Thần ư?”
Phượng Khê ung dung nhấp một ngụm trà, lại chậm rãi ăn hết một miếng điểm tâm, rồi mới nói: “Có lẽ là có.”
“Ngồi cũng lâu rồi, bọn ta không tiện làm phiền nữa, xin cáo từ!”
Dứt lời, nàng định dẫn Quân Văn rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-265.html.]
Độc Cô viện trưởng nghiến răng: “Ta vừa nhớ ra ngày mai ta có thời gian rảnh, có thể cùng các ngươi tới phủ Đại hoàng tử.”
Lúc này Phượng Khê mới cười tủm tỉm nói: “Đúng là ta có cách, nhưng không chắc mười phần, chỉ chắc độ bảy phần thôi.”
Lòng Độc Cô viện trưởng rối bời, ông ta khá tin tưởng vào lời nói của Phượng Khê.
Bởi nha đầu này có cả bụng ý xấu kia mà!
Biết đâu nàng thật sự có cách trùng tu điện Ma Thần!
Nhưng vấn đề là nàng là Nhân tộc!
Chẳng lẽ lại có lòng tốt đến thế ư?
Đừng bảo nàng định động tay động chân gì trong lúc xây điện Ma Thần đấy nhé?
Hải trưởng lão kia nói rất đúng, chẳng có chuyện gì mà nàng không dám làm cả.
Biết đâu nàng thật sự có thể làm ra loại chuyện thất đức đó thì sao!
Trong lúc đầu óc ông ta đang vận động hết công suất, chợt nghe Phượng Khê cười nói: “Độc Cô viện trưởng, con người ta nói chuyện không thích vòng vo, chúng ta nói thẳng nhé. Ta có thể giúp các ngươi trùng tu điện Ma Thần, nhưng có một tiền đề, đó là Yểm tộc các ngươi phải cùng Nhân tộc bọn ta ký hiệp nghị hòa bình, thời hạn là một vạn năm.”
Độc Cô viện trưởng không ngờ Phượng Khê lại đưa ra yêu cầu này.
“Phượng Khê, chuyện này quá quan trọng, ta phải bẩm báo với bệ hạ rồi mới quyết định được.”
Thấy ông ta không từ chối ngay, Phượng Khê biết ngay chuyện này có hi vọng.
Xem ra, điện Ma Thần thật sự rất quan trọng với Yểm tộc.
Nàng gật đầu: “Được, ta sẽ chờ tin từ ngài.”
“Đúng rồi, viện trưởng, ta nghe đồn Yểm hoàng bệ hạ có tổng cộng ba vị hoàng tử. Sao không thấy Nhị hoàng tử xuất hiện?”
Độc Cô viện trưởng thở dài: “Vận mệnh của Nhị hoàng tử gập ghềnh lắm, tuổi nhỏ lưu lạc dân gian, sau khi quay về hoàng cung thì mắc chứng ngu dại, nên rất hiếm khi lộ mặt.”
Phượng Khê khẽ chớp mắt, nàng lấm la lấm lét ngó nghiêng xung quah, rồi mới nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói Nhị hoàng tử không phải con ruột của Yểm hậu, là con của Yểm hoàng bệ hạ và người khác, chuyện này có đúng không?”
Độc Cô viện trưởng: “…”
Chương 266
Ông ta đường đường là viện trưởng danh giá, sao có thể cùng nàng hóng hớt như dân chợ búa thế được.
Thấy ông ta không hé răng, Phượng Khê biết ngay chuyện này là sự thật.
“Viện trưởng, nếu Yểm hoàng phong lưu như vậy, ngài nói xem, liệu Yểm hoàng còn rơi rớt đứa con nào ở ngoài không?”
Độc Cô viện trưởng nhìn Phượng Khê bằng ánh mắt khiếp sợ.
Ngay sau đó, cảm xúc khiếp sợ đó chuyển thành mừng như điên.
Chẳng lẽ, có khi nào, chưa biết chừng, nha đầu Phượng Khê này là tiểu công chúa thất lạc bên ngoài của bệ hạ thì sao?
Khó trách thần thức của nàng mạnh mẽ đến vậy, khó trách bất kể là tổ tiên hay tháp Thiên Khư đều đối xử đặc biệt với nàng. Hóa ra, nàng sở hữu huyết mạch hoàng tộc Yểm tộc của họ!
Đúng là trời phù hộ Yểm tộc mà!
Nếu nàng thật sự là hoàng nữ, thì còn mạnh hơn Đại hoàng tử và Tam hoàng tử nhiều.
Dù Yểm tộc chưa từng có tiền lệ để hoàng nữ lên ngôi, nhưng cũng không phải không thể!