Ông ta đường đường là viện trưởng danh giá, sao có thể cùng nàng hóng hớt như dân chợ búa thế được.
Thấy ông ta không hé răng, Phượng Khê biết ngay chuyện này là sự thật.
“Viện trưởng, nếu Yểm hoàng phong lưu như vậy, ngài nói xem, liệu Yểm hoàng còn rơi rớt đứa con nào ở ngoài không?”
Độc Cô viện trưởng nhìn Phượng Khê bằng ánh mắt khiếp sợ.
Ngay sau đó, cảm xúc khiếp sợ đó chuyển thành mừng như điên.
Chẳng lẽ, có khi nào, chưa biết chừng, nha đầu Phượng Khê này là tiểu công chúa thất lạc bên ngoài của bệ hạ thì sao?
Khó trách thần thức của nàng mạnh mẽ đến vậy, khó trách bất kể là tổ tiên hay tháp Thiên Khư đều đối xử đặc biệt với nàng. Hóa ra, nàng sở hữu huyết mạch hoàng tộc Yểm tộc của họ!
Đúng là trời phù hộ Yểm tộc mà!
Nếu nàng thật sự là hoàng nữ, thì còn mạnh hơn Đại hoàng tử và Tam hoàng tử nhiều.
Dù Yểm tộc chưa từng có tiền lệ để hoàng nữ lên ngôi, nhưng cũng không phải không thể!
Càng nghĩ, Độc Cô viện trưởng càng kích động, vành mắt đỏ hoe.
Phượng Khê bị ánh mắt của Độc Cô viện trưởng nhìn đến rùng mình.
Có khi nào lão già này bị điên rồi không?
Độc Cô viện trưởng vất vả lắm mới kiềm chế được sự rung động trong lòng, nói với Phượng Khê: “Đúng là hồi còn trẻ, bệ hạ có hơi, ừm, đa tình, gây ra khá nhiều tin đồn tình cảm. Nên xác suất hoàng tử hoặc hoàng nữ lưu lạc bên ngoài khá cao.”
“Trong một lần đi du lịch, bệ hạ sủng hạnh nữ nhi của tộc trưởng của một bộ tộc nhỏ. Đến khi hồi cung, bệ hạ sai người đi đón nữ tử kia, kết quả chỉ bế về một nam hài, đó chính là Nhị hoàng tử. Nghe nói nữ tử kia đã c.h.ế.t trong lúc sinh con.’”
“Bệ hạ đã đau lòng một thời gian dài, bèn chuyển hết sự áy náy đó thành tình thương dành cho Nhị hoàng tử. Có thể nói, Nhị hoàng tử được ngàn thương vạn sủng. Ai mà ngờ, Nhị hoàng tử lại là kẻ ngốc cơ chứ…”
Phượng Khê giật mình, có khi nào đã bị đánh tráo không?
Người trong hoàng cung là giả, Nhị sư huynh của nàng mới là Nhị hoàng tử thật sự?
Lúc này, Độc Cô viện trưởng nói tiếp: “Trong mấy năm trở lại đây, bệ hạ cũng lén xuất cung vài lần. Rất có thể trong những lần đó, đã có tiếp xúc với một vài nữ tử, nhưng không đưa người về cung. Chẳng qua, bệ hạ không phải người vô trách nhiệm đâu, chắc chắn có hiểu lầm gì đó thôi. Ngươi dừng trách bệ hạ nhé?”
Phượng Khê: “…”
Liên quan gì đến nàng?
Độc Cô viện trưởng nói tiếp: “Hiện tại dưới gối bệ hạ chỉ có ba hoàng tử, cũng không có hoàng nữ. Nếu lúc này có thêm một vị hoàng nữ, chắc chắn bệ hạ sẽ vui lắm cho xem.”
“Về phần Yểm hậu, ngươi không cần lo lắng. Tuy con người Yểm hậu có hơi hẹp hòi, nhưng nàng ta sẽ không dám quá đáng đâu.”
Phượng Khê: “…”
Đừng bảo lão già này cho rằng nàng là khuê nữ của Yểm hoàng đấy nhé?
Thật ra nàng cũng muốn lắm chứ, nhưng tiếc là không phải!
Chẳng qua, nếu để ông ta hiểu lầm như vậy cũng tốt. Làm thế có thể kéo toàn bộ thù hận lên người nàng, tránh có kẻ gây bất lợi cho nhị sư huynh.
Chi bằng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-266.html.]
Thế là, nàng cất giọng ba phải: “Viện trưởng, trên đời có rất nhiều chuyện không thể như ý. Ta hiểu bệ hạ có nỗi khổ riêng.”
Độc Cô viện trưởng hài lòng gật đầu.
Không hổ là huyết mạch hoàng tộc, còn nhỏ tuổi đã có thể thông suốt đến mức này.
So ra thì Đại hoàng tử và Tam hoàng tử kém xa.
Ông ta ướm hỏi: “Ngươi vẫn luôn sống ở Nhân tộc ư? Sống có tốt không? Có ai bắt nạt ngươi không?”
Nghe vậy, Phượng Khê thở dài.
“Sống cũng tạm. Cô nhi nào mà chẳng sống thế?”
Độc Cô viện trưởng chua xót không thôi.
Vốn nên là hoàng nữ tôn quý, cơm bưng tận miệng, nước rót tận tay, ấy thế mà lại phải chịu nhiều trắc trở như thế.
“Vậy sau khi đặt chân tới lãnh thổ Yểm tộc, ngươi có cảm nhận gì đặc biệt không?”
Hai mắt Phượng Khê lập tức sáng rực: “Ta rất thích nơi này! Sau khi tới đây, ngay cả trong mơ ta cũng thấy vui vẻ, thậm chí còn muốn ở lại Yểm tộc không đi ấy chứ.”
Giọng nói của Độc Cô viện trưởng trở nên nghẹn ngào: “Ngươi muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, cứ coi như về nhà là được.”
Quân Văn ngồi cạnh nghe mà hoang mang.
Cái quái gì thế?
Sao Độc Cô viện trưởng cứ là lạ thế nào ấy?
Ai không biết còn tưởng tiểu sư muội là cháu gái thất lạc nhiều năm của ông ta nữa kìa.
Sợ bị lộ tẩy, Phượng Khê tìm cớ tạm biệt, vội vàng rời khỏi thư viện.
Từ phản ứng của Độc Cô viện trưởng là có thể nhận ra, Yểm hoàng rất hoan nghênh các hoàng tử, hoàng nữ lưu lạc bên ngoài.
Nhưng, trước khi hiệp ước hữu nghị được ký kết, vẫn chưa thể tiết lộ thân phận của Nhị sư huynh, tránh rước thêm rắc rối.
Sau khi trở về từ thư viện, nàng nói với Quân Văn: “Ngũ sư huynh, muội nghi ngờ Nhị sư huynh là người Yểm tộc, hơn nữa còn là người Hoàng tộc Yểm tộc.”
Quân Văn lảo đảo, suýt thì ngã sấp mặt.
“Tiểu sư muội, muội đừng, đừng làm ta sợ.”
Phượng Khê nghiêm túc nói: “Lời muội nói là thật đó. Huynh ngẫm lại mà xem, sau khi tiến vào lãnh thổ Yểm tộc, chúng ta đều rất khó chịu, mãi vẫn chưa thích ứng được, nhưng phản ứng của Nhị sư huynh lại nhỏ hơn chúng ta rất nhiều.”
“Lúc ở tế đàn, chỉ có Nhị sư huynh và Tam hoàng tử là nhận được hộp ngọc tinh xảo.”
“Còn nữa, khi Nhị sư huynh hiến tế, tổ tiên của Yểm tộc đã ngơ ngác một lúc lâu.”
“Quan trọng nhất là, sáng nay khi Đại hoàng tử tới đây, tuy vẫn luôn nói chuyện cùng muội, nhưng ánh mắt lại đánh giá Nhị sư huynh rất nhiều lần. Hắn ta đâu thể vô duyên vô cớ chú ý tới Nhị sư huynh được…”
Quân Văn cắt ngang lời nàng: “Có khi nào là Đại hoàng tử có sở thích đặc biệt không? Bởi Nhị sư huynh đẹp đến vậy cơ mà.”
Phượng Khê: “…”