Phượng Khê lại hỏi tiếp: “Vậy những mảnh vụn kia đâu? Ta muốn xem thử.”
Chủ nhân giọng nói kia thoáng do dự, sau đó nói: “Để thú Huyết Đồng đưa ngươi đi.”
Vừa dứt lời, ảo ảnh của thú Huyết Đồng chậm rãi bay tới.
Chỉ là, nó vẫn luôn kẹp chặt đuôi, có lẽ do sợ lôi kiếp sẽ đánh nó.
Khổ nỗi lôi kiếp cũng là tên thất đức, càng thấy thú Huyết Đồng sợ, lại càng cố ý trêu chọc.
Phượng Khê thật sự không nhịn được, trợn mắt lườm lôi kiếp một cái: “Đừng quậy nữa.”
Lôi kiếp muốn làm phản.
Bởi tượng Ma Thần đã vỡ thành mảnh vụn rồi, nó chẳng thèm sợ nữa.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lỡ xảy ra biến cố gì thì sao, vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng.
Thế là, nó bay về đậu lại trên vai Phượng Khê, không tiếp tục bắt nạt ảo ảnh của thú Huyết Đồng nữa.
Chứng kiến cảnh tượng này, chủ nhân của giọng nói kia lại coi trọng Phượng Khê thêm vài phần.
Ông ta vốn tưởng Phượng Khê chỉ khoác lác, nhưng bây giờ xem ra, nàng thật sự có thể thuần phục lôi kiếp, quả là kỳ tài!
Thú Huyết Đồng đưa Phượng Khê rẽ quanh co lòng vòng, khi đi tới trước cửa một căn nhà, nó mới dừng lại.
Chủ nhân giọng nói cất tiếng: “Phượng Khê, ta phải nhắc nhở ngươi rằng: dù tượng Ma Thần đã bị vỡ thành mảnh vụn, thì uy áp vẫn còn đó. Tu vi của ngươi quá thấp, rất có thể vừa tiến vào đã bị uy áp của Ma Thần nghiền thành tro bụi! Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
Phượng Khê thầm mắng: sao không nói sớm?
Nàng đã đến tận đây rồi, ông ta mới nói chuyện này, nàng nghi ngờ ông ta cố ý chơi nàng!
Nhưng dẫu gì cũng tới rồi, làm việc gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, đâu thể bỏ dở giữa chừng.
Lôi kiếp lại thầm than nguy hiểm quá, nguy hiểm quá. May mà ban nãy nó không tùy tiện ra tay.
Phượng Khê lén hé cửa ra một khe nhỏ, rồi dán sát khe hở, định bụng quan sát bên trong.
Nhưng còn chưa kịp nhìn thấy gì cả, thì đã bị một luồng uy áp đánh tới.
Tuy Phượng Khê cảm thấy có hơi khó chịu, nhưng vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của nàng.
Còn lôi kiếp lại vừa ra lăn vừa bò, chạy trốn ra xa.
Thấy ảo ảnh của thú Huyết Đồng đang nhìn mình, nó tức điên lên, lập tức đánh thú Huyết Đồng một cái.
Ảo ảnh của thú Huyết Đồng oan uổng c.h.ế.t đi được!
Nó chỉ vì tò mò nên mới lén nhìn một cái, ai ngờ lại bị lôi kiếp giận chó đánh mèo.
Đúng là đồ vô lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-286.html.]
Phượng Khê không để ý tới lôi kiếp và ảo ảnh của thú Huyết Đồng, mà khẽ đẩy cửa ra rộng hơn.
Cảnh tượng bên trong cũng đập vào mắt nàng.
Trong phòng có rất nhiều mảnh vụn đang bay lơ lửng giữa không trung, xen lẫn giữa các mảnh vụn là vô số hạt châu màu đỏ, không biết đó có phải m.á.u trong lời lão già kia nói không.
Phượng Khê hỏi ông ta: “Tiền bối, mọi người đã thử những cách gì rồi?”
“Những cách có thể sử dụng, bọn ta đều thử cả: dùng tay ghép lại, dùng thần thức ghép lại, dùng Mộng khí ghép lại, nhưng đều chẳng có tác dụng gì cả. Thậm chí bọn ta còn thử hiến tế rồi, nhưng cũng thất bại.”
Phượng Khê gật đầu: “Tiền bối, trong khoảng thời gia ngắn, ta cũng không thể nghĩ ra cách nào. Ngươi cho ta chút thời gian suy nghĩ đi.”
“Được thôi!”
Chỉ cần có thể ghép lại tượng Ma Thần hoàn chỉnh, đừng nói chút thời gian, dù là mười năm, hai mươi năm, thậm chí một trăm năm cũng được nữa kìa!
Phượng Khê không dám tùy tiện tiến vào phòng, mà chậm rãi đóng cửa lại.
Thấy cánh cửa đóng chặt rồi, lôi kiếp mới dám lại gần Phượng Khê.
Nó cảm thấy đầu óc Phượng Khê không bình thường.
Một Nhân tộc như nàng nhúng tay vào chuyện của Yểm tộc làm gì không biết. Nó còn lâu mới tin mấy lời giả dối của nàng, chắc chắn nàng có mưu đồ gì đó.
Thay vì lãng phí thời gian nghĩ cách ghép lại tượng Ma Thần, thà rằng hỏi xem phải làm thế nào mới có thể rời khỏi đây thì hơn.
Đừng để đến lúc đó, lão già A Phiêu kia nảy ra ý xấu, nhốt họ ở nơi này để chôn cùng ông ta.
Vì thế, nó bay đến trước mặt Phượng Khê, khẽ lắc lắn uốn éo vài cái.
Nó cảm thấy chắc chắn Phượng Khê có thể hiểu được hàm ý nó muốn truyền đạt.
Kết quả, Phượng Khê lại hỏi: “Ngươi bị động kinh à?”
Lôi kiếp: “…”
Sao bảo kẻ thù là người hiểu mình nhất kia mà?
Thấy Phượng Khê phớt lờ mình, lôi kiếp bèn chạy đến chơi với ảo ảnh của thú Huyết Đồng.
Ảo ảnh của thú Huyết Đồng vừa tức vừa sợ, trong lòng thầm thăm hỏi tổ tông mười tám đời của lôi kiếp.
Tất nhiên Phượng Khê hiểu được ý của lôi kiếp, chỉ là nàng lười để ý nó mà thôi.
Nếu có thể nghĩ cách ghép hoàn chỉnh tượng Ma Thần, thì tòa điện Ma Thần này sẽ không cần “trốn” dưới lòng đất nữa, nàng cũng không phải mất công xây lại một tòa điện mới nữa.
Làm vậy có thể khiến Yểm hoàng mau chóng ký kết hiệp ước hữu nghị, tránh để lâu lại cành mẹ đẻ cành con.
Vả lại, rời tông môn nhiều ngày như thế rồi, cũng nên trở về xem sao.
Nàng có hơi nhớ sư phụ.