Xuyên Thành Tiểu Thiếp Béo: Ta Đến Để Làm Giàu - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-12-19 01:04:58
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quan Hy Nguyệt ở ban công tầng hai, ngắm ánh trăng sáng trong, tính toán ngày tháng, hẳn là tín sứ giao đồ cho Lăng Cảnh Nhận . Đối với món quà của , nàng tự tin, sẽ cực kỳ thích.

Lại tốn vài chục lượng bạc, nhưng may mắn là vẫn còn khá nhiều, ít nhất ở vùng thôn quê nhỏ , nàng với hơn một trăm lượng bạc trong tay, nghi ngờ gì là một tiểu phú bà.

Mọi thứ đều đang diễn theo trật tự, Quan Hy Nguyệt phiền não. Kiếp nàng vắt óc kiếm tiền, mua nhà mua xe mua đồ xa xỉ, đến cuối cùng vẫn là công dã tràng.

Kiếp , nàng chỉ sống một cuộc đời an nhàn. Dĩ nhiên, bạc nhất định kiếm, để mua thêm nhiều thứ , để cuộc sống thoải mái hơn.

Không việc gì, Quan Hy Nguyệt dẫn Xuân Liễu dạo phố huyện. Lão Tôn vui vì ăn một chuyến, đồng thời trong lòng cũng nghĩ, cô nha đầu Quan Hy Nguyệt giờ hệt như tiểu thư con nhà đại hộ trong thành , việc gì là bao xe.

Đi ngang qua một quán , nàng chợt thấy một bóng dáng quen thuộc bên cửa sổ, đó chẳng Tứ thúc Quan Hòa Chí ?

Lúa gặt xong, kỳ nghỉ nông vụ cũng kết thúc, lúc lẽ ông ở học đường sách chứ?

Nhìn ông mặc trường sam màu trắng ngà, tay cầm quạt giấy, cũng vài phần phong lưu tài tử. Bên cạnh là một cô nương, làn da đen, mặc một bộ đồ màu hồng đào. Y phục tuy , nhưng khi mặc lên càng khiến nàng trông đen hơn. Nàng đang e thẹn, chuyện với Quan lão tứ.

Ai da, cái tên Quan lão Tứ , để sách, ve vãn cô nương ? Phải rằng thời đại , cởi mở như hậu thế, hai cứ thế đường hoàng hẹn hò, Phụ Nương họ liệu bất mãn ?

Bất quá chỉ thoáng qua như , cỗ xe bò lăn bánh xa. Quan Hy Nguyệt nghiêng đầu khẽ hỏi: “Ngươi thấy ?”

Xuân Liễu gật đầu, dùng ngón tay dấu bốn, ý chỉ Quan lão Tứ.

Quan Hy Nguyệt buôn chuyện : “Trông vẻ đầu. Cứ thế mà yêu đương thì hẳn là thành ?”

Lời thật thẳng thắn, Xuân Liễu ngẩn , mới gật đầu. Thông thường trai gái trẻ tuổi xem mặt, cũng là sự bầu bạn của bà mối và trưởng bối, gặp mặt một , vài ba câu, mới coi là mặt.

Thời đại , xem mắt chính là cách thức như . Ngay cả khi gặp gỡ quen do cơ hội khác, âm thầm nảy sinh tình ý, cũng thể tư tình riêng tư, công khai hẹn hò.

Đương nhiên, Quan Hy Nguyệt tự nhiên để ý đến chuyện , nếu câu nệ điều , nàng và Lăng tướng quân tính là đây?

Nàng đột nhiên ngẩn , Lăng tướng quân cũng là của thời đại , huống hồ là con em thế gia truyền thống, cứ thế mà tư tình riêng tư với nàng, liệu thấy nàng khinh bạc , cũng vui vẻ trong đó, ý với nàng đây?

Quan Hy Nguyệt chợt thêm một mối bận tâm, để xem tới thư của đến, sẽ là suy nghĩ gì đây…

Quan Hy Nguyệt đến Thái An Lâu, Hoàng chưởng quỹ vẫn nhiệt tình chào đón nàng, kể rằng gần đây tửu lầu thiếu . Quan Hy Nguyệt lập tức tiến cử: “Ta một đường ca, cũng vài chữ, tính cách cũng , cũng cần cù, liệu thể đến lấp chỗ trống ?”

Hoàng chưởng quỹ đương nhiên đồng ý, bảo cứ trực tiếp đến , tiểu nhị chạy bàn, một tháng một lượng bạc, chỉ cần cần cù là .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep-beo-ta-den-de-lam-giau/chuong-47.html.]

Quan Hy Nguyệt tủm tỉm nhận lời, khi bước khỏi tửu lầu, hai hắc y nhân ngược chiều . Mặt họ bình tĩnh chút gợn sóng, nhưng trong mắt ẩn chứa sát khí. Quan Hy Nguyệt giả vờ thấy, dẫn Xuân Liễu thẳng qua, hề ngoảnh đầu nữa.

Đi một đoạn, Xuân Liễu khẽ bên cạnh: “Cô nương, hai ngược chiều qua chúng , đều là kẻ luyện võ.”

Xuân Liễu võ công, nàng liếc mắt một cái nhận đó là kẻ luyện võ. Một huyện thành nhỏ bé như , cao thủ đến ? Quan Hy Nguyệt hiệu nàng đừng nhiều, là dân thường nhỏ bé, minh triết bảo mới là lẽ đúng, chuyện riêng của khác nên hỏi han, cũng dám tỏ vẻ hứng thú.

Lại mua thêm một bộ quần áo, một ít thức ăn, gần đến giữa trưa, Quan Hy Nguyệt đón vợ chồng Quan lão Tam, cùng xe bò trở về. Mặc dù nàng từng để họ khi tan cũng xe bò, nào ngờ họ quen tiết kiệm, kiên quyết chịu, mỗi ngày bộ hơn nửa canh giờ về nhà.

Quan Hy Nguyệt cũng khuyên nữa, mà là thanh toán phí xe cho họ, mỗi ngày bốn văn, để họ tự cầm lấy.

Quan lão Tam ấp úng, Trương thị thì vui vẻ nhận lấy, tiền xe tiết kiệm ít, đến lúc đó mua chút gì cho lũ trẻ, cũng đến nỗi trong tay một đồng tiền nào.

Thỉnh thoảng cũng về nhà Nương đẻ một chuyến, dù là mua chút lương thực, hoặc cho nhà Nương đẻ vài chục văn, thì đều là chuyện thể diện. Không còn cách nào, nhà Nương đẻ quá nghèo, đợi nàng chỗ , đến lúc đó thể giúp đỡ nhà Nương đẻ thêm một chút thì .

Dưới ảnh hưởng dần dần của Quan Hy Nguyệt, Trương thị càng thêm tầm quan trọng của tiền bạc, cũng càng thêm tán thành thái độ công tư phân minh của nữ nhi. Ngay cả là Phụ Nương ruột, cứ thế mà chung sống, cũng thoải mái dễ chịu, sẽ cảm thấy ai hy sinh ai ai chịu thiệt thòi.

Về đến nhà, thấy Quan Tiểu Mai đợi ở cổng lớn, thấy họ chạy vội đến, đầy kinh hãi : “Nãi nãi ở nhà la lối ầm ĩ, rằng hai lượng bạc để gối đầu giường trộm mất.”

Hai lượng bạc coi như là tiền lớn , hèn chi lão thái thái la lối ầm ĩ. Một hàng họ đặt đồ vật xuống, vội vàng về phía Quan gia, thấy trong sân vây kín nhiều .

Vương thị tóc tai bù xù, nước mắt giàn giụa mặt, miệng mắng c.h.ử.i những lời như “thứ ch.ó c.h.ế.t đáng ngàn đao” v.v... Những khác trong Quan gia cũng mặt mày xanh mét, lão thái thái ngừng la lối, nhưng trong lòng họ cũng căm hận vô cùng.

Những khác thần sắc khác , hai lượng bạc, nhà nông quanh năm suốt tháng, trừ thuế má và chi tiêu gia đình, cũng tích góp mấy lượng bạc.

cảm thấy đồng cảm, giúp sức cùng mắng c.h.ử.i tên trộm đó. Có thì ngấm ngầm hả hê, dù Vương thị ngày thường nhân duyên cũng lắm, thêm Quan gia thế dần hưng thịnh, đương nhiên khiến trong lòng khó chịu. Giờ thì , bỗng dưng mất hai lượng bạc.

Vương thị thấy họ bước , cảm thấy thêm một cái ống xả giận, vô cớ mắng c.h.ử.i họ một trận, nghi ngờ là tam phòng lấy tiền của nàng.

Quan Hy Nguyệt còn lên tiếng, phụ họa: “Nha đầu Hy Nguyệt tài giỏi như , lấy trộm? Vợ chồng Quan lão Tam thật thà chất phác, bây giờ thể kiếm tiền , cần lấy trộm.”

Vương thị mắng đại phòng, nhị phòng, kỳ thực trong lòng nàng cũng hiểu rõ, chuyện nhất định là nhà lấy trộm.

Bạc tối qua còn đó, hôm nay còn, trong thôn thấy lạ, nhà hôm nay vẫn luôn ở nhà, đến cả đến thăm cũng . Không nhà thì là ai?

Vừa nghĩ đến việc thể là kẻ nào đó lợi dụng lúc nàng nhà xí mà lấy trộm, nàng liền hận đến mức c.ắ.n tên trộm bạc một miếng. Vợ chồng lão Tam trời sáng khỏi nhà, lão Tứ ngoan ngoãn như thể trộm, còn chính là đại phòng và nhị phòng hiềm nghi lớn nhất. Trớ trêu hai phòng đều một mực kêu oan.

 

Loading...