Xuyên Thành Tiểu Thiếp Béo: Ta Đến Để Làm Giàu - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-12-19 01:05:08
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quan Mạch Đông vặn , cũng kinh ngạc kém, vội kiềm chế sự thôi thúc há hốc mồm. Nàng Quan Hy Nguyệt mua cho cây ngân thoa, quý như báu vật mà nâng niu. Cây ngân thoa cũng giúp nàng nở mày nở mặt đám tiểu thư bạn bè nghèo khó, dù đa trong thôn cũng chỉ tùy tiện dùng một cây trâm gỗ hoặc thoa đồng. Có một cây ngân thoa là .
Giờ phút , nàng cây kim thoa của Trần thị cho hoa mắt. Lấp lánh vàng rực, thật , phối với chiếc váy lụa đỏ thắm, vô cùng bắt mắt. Trần thị vốn dĩ chút ốm yếu, hai thứ rực rỡ tô điểm, dường như tinh thần cũng phấn chấn hơn, cũng trắng trẻo thêm vài phần.
Trần thị nhanh chóng bước hai bước tới, mật : “Mạch Đông nha đầu, Tứ thẩm ?”
Quan Mạch Đông thật lòng gật đầu, quả thật .
Trần thị như một áng mây đỏ lướt , bỏ Vương thị và Quan Mạch Đông . Vài thở , Vương thị mới nặng nề “hừ” một tiếng. Trong phòng cũng động tĩnh gì, nghĩ cũng , Trần thị dưỡng t.h.a.i . Vương thị lẩm bẩm thêm hai câu: “Cưới về một vị tổ tông.” Nghĩ cũng , cây kim thoa y phục mới , nàng chẳng thể chạm tới một li, cho nên cứ thì cứ , hề ý nghĩ cung phụng nàng dâu .
Chi bằng chút thực tế hơn. Giống như nha đầu Hy Nguyệt , tuy rằng nàng tự ở nhà lớn thật đáng ghét, nhưng nàng ngày ngày đưa dầu và tóp mỡ cho bọn họ, thỉnh thoảng cũng mang miếng thịt, gói đường tới, đặc biệt còn mua và rượu, mấy thứ mà lão gia thích, tốn kém vô cùng, bình thường bọn họ tuyệt thể mua .
Quan Mạch Đông phòng, hạ giọng kể tình hình cho Triệu thị , trong lòng Triệu thị cũng chua xót đắng cay. Đều là nàng dâu, nhưng nàng sống khổ sở, cũng chẳng nhà Nương đẻ giàu chống lưng, cây kim thoa lẽ cả đời cũng hưởng. Nàng hậm hực : “Thì chứ, cứ chờ mà xem, liệu thể đắc ý cả đời .”
Lại đến lượt Triệu thị nấu cơm, nàng trút hết giận lên nồi niêu xoong chảo, lớn tiếng : “Đều là nàng dâu, dựa mà chúng ngày ngày trâu ngựa, còn cặp vợ chồng đến ngón tay cũng chẳng chạm nước. Một thì sách chẳng hồn, một thì mơ hão cả ngày. Cái thế đạo còn công bằng nữa…”
Đang hăng say, bỗng thấy một bóng đỏ ở cửa, nàng giật , thì là Trần thị đó. Trần thị thấy nàng giật bắn, “phì” một tiếng, bật thành tiếng, thấy sắc mặt nàng âm trầm, liền vội tiến lên, mật khoác tay nàng : “Đại tẩu đừng giận đừng giận, chuyện với tẩu đây.”
Triệu thị hoài nghi nàng , Trần thị chỉ cây kim thoa đầu, và bộ y phục mới , đắc ý hỏi: “Đẹp ?”
Mặt Triệu thị lập tức xụ xuống, đang định vài câu châm chọc nàng đầy âm dương quái khí, Trần thị tiếp: “Thứ , tẩu cũng thể .” Triệu thị lạnh một tiếng: “Ta đây đến nghĩ cũng dám nghĩ, đừng trêu chọc nữa.”
Trần thị nghiêm túc : “Thật đó, tẩu tẩu bên nhà Nương đẻ của bao y phục trang sức thế , nhiều đến nỗi mặc xuể. Ta thấy nha đầu Mạch Đông nhà tẩu giờ cũng lớn , đang ở tuổi như hoa, sinh một tướng mạo , nếu gả cửa Trần gia , tẩu những thứ chẳng còn quý hiếm nữa ?”
Trên mặt Triệu thị hiện lên vẻ mừng rỡ: “Nhà còn lập gia đình ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep-beo-ta-den-de-lam-giau/chuong-57.html.]
Trần thị ngầm bĩu môi, Triệu thị , còn đang mơ giữa ban ngày ư, nếu còn lập gia đình thì cũng chẳng cưới cái nha đầu nhà quê nhà tẩu chứ? nàng che giấu , vẻ mặt như tâm sự: “Ta thì còn nào khác. Thật giấu gì tẩu, tẩu tẩu nhà về cửa ba năm , vẫn sinh một mụn con nào, Phụ Nương , nạp một nàng di nương cửa, sớm ngày khai chi tán diệp.”
“Di nương!” Triệu thị kìm , kêu to một tiếng.
“Mười lăm lượng, thím ?” Trần thị vội , “Nha đầu nhà nông , nếu gả chồng thì lễ hỏi là bao nhiêu, sính lễ ít nhiều cũng chuẩn một chút chứ? Đến nhà thì cần , lễ hỏi thuần túy là mười lăm lượng. Nói thật, còn nhiều hơn cả nữa, trong lòng cũng thấy chua xót. Nhà cũng là loại độc ác, Phụ Nương thím cũng gặp , đều là hiền lành. phu tẩu tẩu cũng dễ hòa thuận. Đều là vì nối dõi tông đường cho nhà thôi, nhà tuy đại phú, nhưng gia sản cũng khá phong phú. Thím nghĩ xem, nếu Mạch Đông nhà thím thể sinh con trai , từ nay về ăn ngon mặc , chẳng dễ như trở bàn tay ?”
Thấy Triệu thị chút động lòng, nàng tiếp tục khuyến khích: “Hơn nữa, tẩu cũng nghĩ cho T.ử Ngôn chứ. T.ử Ngôn sách, còn thành , tẩu xem hai vị lão gia bà cả sẽ tiêu tốn bao nhiêu bạc lên T.ử Ngôn? Nếu tẩu mười lăm lượng bạc lễ hỏi, các cô nương trong vòng mười dặm quanh đây chẳng chọn vợ thế nào cũng ?”
Câu chạm đúng lòng Triệu thị, đó, Mạch Đông ăn sung mặc sướng, T.ử Ngôn còn thể dùng tiền lễ hỏi cưới một vợ . Đây đúng là điều nhất .
Nào còn tâm trí mà nấu cơm, Triệu thị ném vung nồi, liền vội vã nhanh trong phòng, cùng Quan lão đại thương lượng. Nàng thuật lời Trần thị , Quan lão đại cũng động lòng. Bọn họ hề chú ý rằng Quan Mạch Đông ở cửa rõ mồn một lời bọn họ .
Quan Hy Nguyệt đang nghiên cứu bánh kem, nơi thiết điện, xem liệu thể một chiếc bánh kem để tự thưởng thức , thì thấy Quan Mạch Đông nước mắt đầm đìa bước . Nàng giật , vội hỏi: “Xảy chuyện gì lớn ?”
Quan Mạch Đông một lúc lâu, mới : “Tứ thẩm , cho ca ca của nàng , Phụ Nương hình như cũng đồng ý .” Nếu Quan Hy Nguyệt nạp cửa Châu gia, Quan Mạch Đông còn hâm mộ một thời gian, nhưng khi Quan Hy Nguyệt bán , va cảnh chính thất Vu thị của Châu gia phố, điều đó giáng đòn nặng nề Quan Mạch Đông. Tiểu mặt chính thất chẳng chút tôn nghiêm nào, thể đ.á.n.h thể mắng, phạt phạt quỳ, còn thể bán , điều đó thật đáng sợ.
Quan Hy Nguyệt vô cùng cạn lời, vợ chồng Quan lão đại nghĩ gì ? Lại bằng lòng để con gái . nghĩ đến việc nguyên chủ đây cũng hai mươi lượng bạc mà gả cửa Châu gia, cảm thấy chuyện như , ở cái thôn nhỏ lạc hậu , cũng chẳng chuyện gì to tát. Mười mấy lượng bạc là một khoản tiền lớn , con gái địa vị, thường gọi là “đồ mất tiền”, nếu thể kiếm một khoản tiền, còn chứng tỏ đứa con gái ích lợi đó chứ.
Xuân Liễu cũng ở một bên Quan Mạch Đông đầy đồng cảm, tuy rằng Phụ nàng qua đời, nhưng khi còn sống thì vô cùng yêu thương nàng , thể để nàng , đó chẳng khác nào đẩy con gái hố lửa.
Ba thương lượng một chút, cảm thấy chuyện , vẫn bắt đầu từ chỗ Lão Quan Đầu. Trong thời phong kiến , chỉ gia chủ mới thể đưa quyết định cuối cùng. Để ngăn chặn Lão Quan Đầu lời tác động mà hồ đồ đồng ý, bọn họ lập tức tới.
Quả nhiên sai, bước cổng sân nhà Quan, thấy Trần thị đang hết sức thuyết phục Vương thị và Lão Quan Đầu. Vương thị sớm đồng ý , trong lòng nàng , con gái đều nên đóng góp cho gia đình, thể đổi lấy mười lăm lượng bạc coi như kiếm một khoản lớn. Lão Quan Đầu biểu cảm gì, là ý gì.