Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 157

Cập nhật lúc: 2025-07-30 11:01:00
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Duệ cung liền thị vệ roi thúc ngựa chạy về Vương phủ báo nên khi xe ngựa của Tiêu Duệ dừng cửa Vương phủ, một thê ba thϊếp của đều ở cửa chờ.

Tạ di nương và Đào di nương đằng Dư Lộ. Mặc dù hai sớm Dư Lộ trở về nhưng vì cô chỉ lén lút trốn , hai cũng sợ liên lụy nên chỉ như .

nghĩ rằng hiện tại nàng cũng nghênh đón Vương gia. Nhìn sắc mặt nàng vô cùng , hề giống như nghiêm phạt, hai di nương nhịn trao đổi ánh mắt mấy . nên trông mặt mà bắt hình dong, Dư Lộ chỉ bắt tâm của Vương gia, ngay cả Vương phi cũng định gì nàng . Nếu những khác chuyện trốn chạy một thế , chỉ sợ bây giờ sớm gϊếŧ ?

nàng thì cả, đúng là kỳ lạ mà.

Lâm Thục cũng nhịn lặng lẽ Dư Lộ vài . Càng , nàng càng nghĩ Tiêu Duệ sủng ái nàng như .

Nếu bàn về phận, nàng so với bản . Nếu bàn về xinh , Tạ di nương còn hơn. Nếu bàn về dịu dàng săn sóc, Đào di nương hơn xa nàng . Cho nên, đến cùng thì Tiêu Duệ thích nàng điều gì, thích công phu giường của nàng ?

Dường như trừ cái , nàng cũng còn gì khác.

Lâm Thục nghĩ như , khỏi cảm thấy buồn nôn, cho đến khi thấy Minh Nguyệt bên cạnh Dư Lộ thì mới khá hơn chút. Nghĩ đến đấy, nàng thực sự cảm ơn phụ nàng . Nếu ông cho Minh Nguyệt nhận , nàng cũng thế nào khi gặp tình huống thế nữa.

Bây giờ Minh Nguyệt ở đây, nàng cần lo lắng đến địa vị , cũng cần lo về con nối dòng. Đợi Minh Nguyệt sinh con xong cho nàng phận của nàng, tình nghĩa chị em sẽ sâu đậm hơn tình chủ tớ hiện nay nhiều. Dù , nàng cũng vì cho Minh Nguyệt mà thôi.

Tiêu Duệ xuống xe ngựa.

Có Lâm Thục ở, những khác dám di chuyển, chẳng qua Lâm Thục nguyện ý tới cửa nghênh đón là cực hạn, bảo nàng giả vờ bộ nghênh tiếp, điều đó là thể.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng tại chỗ, chờ Tiêu Duệ đến gần mới khụy gối hành lễ, : "Vương gia về ."

Vì nghĩ đến Dư Lộ nên lòng Tiêu Duệ ba phần áy náy với Lâm Thục. Nàng là Chính thê, cần thể diện tôn quý nhất, ngoài mặt thì , nhưng bên trong thì đuổi theo Dư Lộ, bỏ Lâm Thục . Với Lâm Thục, đúng là quá mức.

Hành vi của nàng chắc cũng vì biểu đạt sự bất mãn trong lòng , cũng tính toán nhiều, gật đầu thản nhiên.

Lâm Thục lui sang một bên, lúc Tạ di nương Đào di nương mới vây quanh Dư Lộ tiến lên, thi lễ với Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ theo bản năng vươn tay, nhưng cuối cùng cũng đỡ Dư Lộ dậy mà thả xuống , gật đầu, nhanh phủ, "Các ngươi đều về , gia ngoại viện việc."

Dư Lộ và hai Tạ Đào hành lễ. Lúc Tiêu Duệ xa, Lâm Thục hừ lạnh một tiếng, đó Dư Lộ và hai Tạ Đào, khách khí : "Còn đấy gì, mau trở về ! Thân là nữ tử mà xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, đúng là phép tắc mà!"

Tất cả đều lời của Lâm Thục là đang mắng Dư Lộ. Hai Tạ Đào dám gần gũi với Dư Lộ ở nơi đây, vội cúi đầu thi lễ với Lâm Thục vội vã rời .

Minh Nguyệt thì vài phần bất an Dư Lộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-157.html.]

Dư Lộ thấy xung quanh ai, nhỏ giọng : "Sao , sợ ghen ghét cô nương nhà ngươi ? Được , nàng là Chính thê là tiểu thϊếp, nàng thích là chuyện bình thường thôi. Thái độ , thích mặt, cũng đỡ cho khỏi giả bộ."

Tâm tình Minh Nguyệt phức tạp, chỉ thở dài gì.

Tiêu Duệ trực tiếp đến phòng giam Trần Chiêu và Trần Bì.

Tuy hai cột ghế nhưng khi thấy Tiêu Duệ bước , hai vẫn miễn cưỡng hành lễ với . Chỉ là sợi dây trói chắc, hai lên liền lảo đảo ngã xuống đất cùng cái ghế.

Tiêu Duệ cau mày, với thị vệ bên cạnh: "Thả ."

Thị vệ tiến lên cởi trói cho hai . Hai tự động quỳ xuống, chỉ là trong lòng sai điều gì nhưng hề mở miệng cầu xin tha.

Im lặng một lúc lâu Tiêu Duệ mới thản nhiên : "Thế nào, cho đến bây giờ ngươi vẫn lời gì với gia?"

Trần Chiêu Vương gia đang hỏi .

thể cái gì? Nói nữ nhân hèn hạ, nữ nhân câu dẫn , gạt, cho nên mới mang nàng khỏi phủ ?

Nói như thì sẽ liên lụy đến bản .

Hắn dập mạnh đầu một cái, : "Thuộc hạ sai, xin Vương gia trách phạt."

Tiêu Duệ lạnh.

Trần Bì vội vàng quỳ gối tiến lên, dập đầu ba cái cho Tiêu Duệ mở miệng: "Cầu Vương gia tha mạng, cầu Vương gia tha mạng. A Chiêu, A chiêu chính là hồ đồ, cũng dám nữa . Cầu Vương gia tha mạng, tha cho !"

"Mang Trần Bì xuống đánh năm mươi đại bản, ném khỏi phủ!" Tiêu Duệ phân phó, về phía Trần Chiêu, đáy mắt hiện lên sự tàn khốc, "Còn Trần Chiêu, gia tin ngươi uy hϊếp nên mới dám chuyện như , nên gia gϊếŧ ngươi. Chỉ cần ngươi chịu nổi hai trăm đại bản, nếu ngươi thể sống sót thì đó chính là , còn nếu , thì đó là mệnh của ngươi!"

Hai trăm đại bản!

Bọn họ là hộ vệ của Vương gia, đúng là hiểu chút võ nghệ, thể cũng cường kiện hơn thường. Đại ca đánh năm mươi đại bản, tĩnh dưỡng hơn mười ngày là thể khỏe hẳn, nhưng còn ... một trăm đại bản thôi cũng nửa cái mạng, hai trăm đại bản, kết quả khi chịu đánh xong chỉ thể là chết!

Vương gia đang gϊếŧ vì nữ nhân !

Trần Chiêu bỗng ngẩng đầu : "Vương gia, thuộc hạ xin suy nghĩ của ."

Tiêu Duệ lạnh nhạt : "Ngươi còn cái gì để ?"

Loading...