Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 84
Cập nhật lúc: 2025-07-29 00:11:32
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở Tầm Phương viện, ngoài viện trong viện đều một bóng , chỉ Hương Lê, Thạch Lưu và Anh Đào đang quỳ ở phòng chính. Lúc Tiêu Duệ mang ngoài, trong phòng chỉ còn ba , nhưng ai dám lên.
Chuyện Dư Lộ trốn chạy thành định cục, dù Hương Lê và Thạch Lưu bất mãn gì với cách của Anh Đào thì cũng gì . Chủ tử chạy trốn, là hạ nhân, kết cục thế nào, các nàng đều .
Bả vai gầy yếu của Anh Đào run run, nước mắt rơi như hạt châu đứt, mãi dừng . Nàng đầu , thấy trong viện trống rỗng liền tiến đến mặt Thạch Lưu, lặng lẽ kéo ống tay áo Thạch Lưu.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cái gì?” Giọng Thạch Lưu mang theo tiếng nức nở.
Anh Đào nhỏ giọng : “Thạch…Thạch Lưu tỷ, Vương gia sẽ xử phạt chúng thế nào? Có, chúng sẽ c.h.ế.t ?”
Hai mắt Thạch Lưu nhắm , từng giọt nước mắt lớn rơi xuống, nàng rầu rĩ : “Không .”
Anh Đào sang Hương Lê.
Hương Lê cúi đầu. Không chết. Ai c.h.ế.t chứ, trong khi còn trẻ như . Chết, liền xong hết chuyện, cái gì cũng mất. Nếu còn sống, mặc dù là hạ nhân, nhưng vẫn còn hy vọng vô tận.
Anh Đào tuyệt vọng, nàng phẫn hận đập tay xuống đất, : “Dư chủ tử đúng là quá đáng! Chúng hầu hạ nàng như , nàng là , để ý gì đến sống c.h.ế.t của chúng gì cả!”
Hương Lê nhếch miệng, tiếp. Nàng giống Anh Đào, trong lòng trách Dư Lộ, nhưng cũng giống , nàng càng tự trách hơn. Thân là nha , thời thời khắc khắc đều hầu hạ chủ tử, nàng thể phát hiện sự khác lạ của Dư chủ tử sớm hơn chút?
Thạch Lưu thút thít, cũng : “Dư chủ tử, nàng cũng , chắc chắn nàng nếu nàng thì chúng sẽ thế nào. Nếu …nếu …nàng cũng sẽ thưởng ngân phiếu cho chúng .”
Anh Đào hận : “Biết trong lòng nàng hổ thẹn nên mới cho, cho nhà chúng để nhặt xác!”
Thạch Lưu nhà, cha nàng c.h.ế.t sớm, chỉ để mỗi đứa con gái là nàng. Nghe xong lời liền buồn bực : “Ngươi bậy! Dư chủ tử mới là như !” Lại : “Vả , nếu nàng thực sự là như , nàng cũng cần hổ thẹn. Nàng là chủ tử, chúng là hạ nhân, chủ tử chạy mắt chúng , là do chúng chiếu cố , như là tròn bổn phận, c.h.ế.t cũng đáng đời!”
“Đừng nữa!” Hương Lê quát lên: “Giờ lúc nào , các ngươi vẫn cãi nữa. Chờ , Vương gia chỉ đánh chúng mấy đại bản thôi thì .”
Nếu thì may mắn quá, Anh Đào và Thạch Lưu đều nữa, trong lòng thì im lặng khẩn cầu, cầu chỉ đánh mấy đại bản thôi.
Lâm Thục đến sớm hơn Tiêu Duệ, lúc rõ lời của ba nha . Nàng đang định , nhưng Lý ma ma lắc đầu.
Im lặng chờ một lát, quả nhiên Tiêu Duệ mang theo Trần Chiêu và mấy nữa bước đến. Hắn bất ngờ khi thấy Lâm Thục, nên giật .
“Sao ngươi cũng tới?” Hắn hỏi Lâm Thục.
Lâm Thục hành lễ, : “Thϊếp gả cho Vương gia, giờ hậu viện Thành Vương phủ việc, tự nhiên thϊếp thể yên . Nghe là chuyện liên quan đến Dư , nên thϊếp qua một cái, khi thể giúp gì đó.”
Tiêu Duệ lạnh lùng từ chối: “Không cần, chuyện tự xử lý, ngươi về .”
Bị từ chối trực tiếp như , mặt Lâm Thục biến sắc, cảm thấy sượng mặt. khi định gì nữa thì Lý ma ma nhẹ nhàng kéo vạt áo, nàng đành đè bất mãn xuống, cúi đầu.
“Vương gia…lúc nào qua đây?” Giọng nàng giống như đang lẩm bẩm, đúng là mất mặt, nhưng thể . Nàng tới bởi vì trông phòng trong ngày vui , chế giễu.
Tiêu Duệ trầm mặc một lát mới : “Xong việc liền qua.”
Xong, là xong lúc nào?
Là tìm , trừng phạt là xong ? Nếu tìm thì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-84.html.]
Trong lòng Lâm Thục nhiều nghi vấn, nhưng nghĩ đến lời của Lý ma ma, vẫn hỏi trực tiếp.
Lâm Thục hành lễ cáo lui xong, Tiêu Duệ nhấc chân phòng.
Ba nha thấy , đều gập xuống, dán trán xuống mặt đất lạnh như băng. Lạnh đến cứng cả cổ, run run, nhưng ai dám ngẩng đầu.
Cửa phòng thượng hạng khép , Trần Chiêu canh giữ ở cửa. Một tay nắm đao bên hông, mắt tiểu viện trống , lúc thấy mờ mịt, lúc lạnh lùng.
Thật , việc đều theo kế hoạch của .
Tiêu Duệ xuống ghế, trong tay cầm chén , thần sắc thản nhiên : “Các ngươi là hầu hạ cạnh nàng, phát hiện nàng chỗ nào đúng ?”
Không .
Ba nha đồng loạt lắc đầu, tuy các nàng , Vương gia càng bình tĩnh, nghĩ là ngài càng tức giận. cũng thể dối .
Tiêu Duệ đặt chén lên bàn vang ‘cạch’ một tiếng, : “Vậy thấy nàng thiết với nào ? Lần đào tẩu , là ai giúp nàng?” Hắn tin, nữ nhân như Dư Lộ thể một chạy thoát.
Ba vẫn lắc đầu, các nàng thật.
Tiêu Duệ bỗng nhiên , lạnh lùng, dậy, đến gần nhất là Anh Đào. Như là ngại bẩn , lấy một tấm khăn đặt lên tay bóp cổ Anh Đào.
Hắn tức gần chết, nhưng vẫn kìm lấy phát hỏa, lúc bóp cổ Anh Đào bằng hết sức lực nên sắc mặt dữ tợn. Anh Đào còn phản ứng kịp cảm thấy thở , nàng há miệng, hai tay ngừng vùng vẫy, nhưng nhớ kỹ phận dám đυ.ng Tiêu Duệ.
Hương Lê và Thạch Lưu sợ choáng váng, hai ôm , ngay cả câu giúp đỡ cũng dám .
Tiêu Duệ bóp c.h.ế.t Anh Đào ngay lập tức, đến lúc hai mắt Anh Đào đều trắng dã mới buông lỏng, cắn răng hỏi: “Ngươi hầu hạ như thế nào? Chủ tử trốn, các ngươi cái gì cũng ?”
Hắn , trừng mắt Hương Lê và Thạch Lưu.
Ba nha sợ đến mức dám .
Anh Đào càng như , nàng run lẩy bẩy, cảm thấy như cái c.h.ế.t ở ngay mắt. , nàng gì đây, cái gì nàng cũng , đúng là Dư chủ tử với ai ở bên ngoài thật mà.
Tiêu Duệ bỗng buông lỏng tay, lạnh lùng gọi tên Trần Chiêu.
Trần Chiêu đẩy cửa .
“Mang các nàng xuống đánh, đánh đến lúc chịu thật mới thôi!” Tiêu Duệ dậy, bước chân lảo đảo, nhưng lời vô cùng cay nghiệt, “Nếu cái gì cũng , trực tiếp đánh chết!”
Trần Chiêu lập tức tiến lên kéo Anh Đào, Hương Lê và Thạch Lưu bên ngoài.
Thấy sắp kéo khỏi phòng, Anh Đào bỗng giãy dụa kịch liệt,” Vương gia, Vương gia, ngài thể như , ngài thể gϊếŧ nô tỳ! Nếu…nếu Dư chủ tử , nàng, nàng sẽ tha thứ ngài!”
Anh Đào qua nhanh, một Trần Chiêu kéo ba , dù Hương Lê Thạch Lưu dám giãy dụa, nhưng còn tay khác để che miệng Anh Đào.
Tiêu Duệ thấy lời , khuôn mặt lạnh lùng bỗng hiện lên nụ nhạt, tha thứ, lời đúng là đấy. Dư Lộ sẽ tha thứ , Dư Lộ dám chạy trốn, nàng chuẩn đủ cho việc chán ghét mà vứt bỏ mới đúng! Nha của nàng đúng là bản lĩnh, giống y nàng , đều nuôi tính trời cao đất rộng, dám tha thứ !
Hắn bỗng gọi Trần Chiêu , chỉ Hương Lê và Thạch Lưu : “Hai đứa , giam . Đứa còn , đánh, đánh c.h.ế.t cho !” Nói đến phần là rống lên.