Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-07-29 15:03:15
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thức ăn khó nuốt như mà nàng thể ăn ngon lành, một chút chê bai nào. Trần Chiêu máy móc bỏ từng miếng bánh bao vô vị miệng, suy nghĩ thì dần dần bay xa.

Ngay từ đầu quan tâm đến nàng, chút quan hệ gì với nàng, nhưng nàng cứ cố tình tiếp cận , còn rõ ràng như , nếu còn gì thì đúng là với lúc oan đó.

Nếu nàng chết, , cứ thành cho nàng là .

Hắn vốn định trực tiếp gϊếŧ nàng lúc mang nàng khỏi Vương phủ, nhưng nghĩ , nàng luyến tiếc vinh hoa phú quý , nàng thích hô nô gọi tỳ , lắm, sẽ khiến nàng trải qua quãng thời gian vinh hoa phú quý, hạ nhân để sai bảo.

Hắn nàng , nàng cầu xin sự tha thứ từ , nàng hối hận, nàng van cầu đưa nàng ! Đương nhiên sẽ đưa nàng về, sẽ chỉ nhạo nàng, tiễn nàng đến Tây Thiên!

giờ, khi dẫn nàng ngoài , phát hiện nàng căn bản sẽ , sẽ xin tha thứ, sẽ hối hận. Bánh bao cứng và nước lạnh, nàng ăn. Bị đói bụng hai bữa, chỉ tô mì thiếu dầu thiếu muối, nàng cũng ăn. Phải ở nơi dã ngoại, ăn bánh bao với nước lạnh, nàng cũng khó chịu. Ngay cả khi ở trong chiếc xe ngựa kém cỏi mà cố tình đổi, chịu xóc nảy cả một ngày, mặc dù trông nàng mệt mỏi, nhưng vẫn thấy một lời than vãn nào từ nàng.

Nàng...từ lúc nào mà nàng đổi thành thế ?

Rõ ràng nàng vì tư lợi, tham phú quý, vì đạt sủng ái của Vương gia mà quyến rũ , thể hoa ngôn xảo ngữ để lừa việc giúp nàng, thể hạ sát thủ với hài nhi trong bụng khác!

Rõ ràng nàng là một nữ nhân như mới đúng!

tại , nàng như ?

Đến bây giờ nàng vẫn trao cho Vương gia, càng quan tâm gì với sự chuyên sủng của Vương gia cuộc sống phú quý trong Vương phủ. Rõ ràng nàng thể chọn cuộc sống như , nhưng cứ theo , một thị vệ bình thường. Nàng thể mặc kệ vất vả mà bỏ với ...

Nàng thực sự thích ?

Nàng thích gì ở ?

Trần Chiêu nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn nghĩ tại .

"A Chiêu, đang nghĩ gì ?" Dư Lộ lau miệng, xuống bên cạnh Trần Chiêu.

"Không gì." Trần Chiêu thấp giọng .

Dư Lộ xích gần , vươn tay ôm lấy , "A Chiêu, đang nghĩ vô dụng đúng ? Ta cái gì cũng . Không điều khiển xe ngựa, thể ca cho nghỉ ngơi. Không nhóm lửa, nấu cơm, trời tối như , còn dám rửa chén. Ta... vô dụng đúng ? Nói , giọng Dư Lộ liền thấp xuống, tràn đầy tủi .

Thật Dư Lộ cũng cảm thấy chút khó chịu thật. Cái gì cô cũng , lúc rời xa Trần Chiêu thì cô gì đây? Trong tay cô tiền, nhưng một nữ nhân mở cửa hàng là . Đi công, cô cũng việc nặng gì, nhưng nấu ăn thêu thùa thì cô .

Chẳng lẽ, nha ?

Vậy cũng đáng sợ. Chẳng may gặp ấm lão gia nào háo sắc thì đây? Hơn nữa, cô cũng hầu hạ khác .

Hay là... nhận nuôi một đứa bé, mang theo nó tìm một thôn xóm chất phác nào đó, giả trang quả phụ? Nếu thì thể tìm một tráng hán thành thật trong thôn, trồng rau, dưỡng hoa, nuôi đứa nhỏ, ân ân ái ái.

Hình như, cô cũng thích cuộc sống như .

"Không ." Trần Chiêu xoay cầm lấy tay Dư Lộ.

Tay cô non mềm. Trần Chiêu chỉ là một thị vệ, sờ qua tơ lụa thượng đẳng bao giờ, thế nhưng thấy, hẳn là tay Dư Lộ còn mềm mịn hơn so với loại vải .

Hắn vô ý thức vuốt ve, : "Không , nàng , thật đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-95.html.]

Dư Lộ mỉm , rút tay , nhanh chóng cầm bát tới chồng lên bát của Trần Chiêu.

"Đi thôi, chúng qua bờ sông rửa chén ." Cô híp mắt .

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chiêu gật đầu, khóe miệng nhịn mà cong lên.

Đến bờ sông, Trần Chiêu cũng cho Dư Lộ chạm nước lạnh, "Ta rửa là , nàng chờ ."

Dư Lộ kéo ống tay áo , : "Hay để , chuyện để nam nhân mấy việc . Đợi chúng ...thì cũng thôi."

Trần Chiêu ngẩn . Dư Lộ đang cúi đầu, thể thấy biểu tình mặt Dư Lộ, nhưng lời mà Dư Lộ là gì. Đó là, nàng gả cho , hai sẽ là phu thê, nàng cũng cần nấu ăn dọn nhà cho .

Đột nhiên Trần Chiêu thấy khó thở, cưỡng ép bản Dư Lộ nữa. Hắn rút tay , giải thích: "Mấy chuyện đấy tính. Giờ đông, nước lạnh lắm. Ta thì sợ lạnh, nhưng thể nàng khỏe mạnh như , nếu dính nước chuyện gì thì sẽ ảnh hưởng đến việc chúng chạy trốn mất."

"À, ." Dư Lộ , lùi về một bước.

Trần Chiêu rửa hai cái bát lâu. Dư Lộ xa lẳng lặng bóng lưng , trong mắt tràn đầy niềm nghi hoặc. Trần Chiêu giả vờ thật , cô sắp cảm thấy, Trần Chiêu đang quan tâm cô thật lòng.

Rửa bát xong, trời càng tối hơn chút, Dư Lộ chủ động kéo Trần Chiêu về cạnh xe ngựa.

Tối, Trần Chiêu để Dư Lộ ngủ trong xe ngựa, thì trông coi ở bên ngoài. Trời lạnh , coi như Trần Chiêu là quân tử, định gì với cô. Đương nhiên Dư Lộ cũng thể để cứ ở ngoài như , nếu sẽ khiến Trần Chiêu cảm thấy trong lòng cô mất.

Cô mời Trần Chiêu xe ngựa ngủ: "Xe lớn quá, cũng . Ngủ bên ngoài, nếu cảm lạnh, chúng ở đây, chăm sóc cho , chúng càng dễ chạy trốn hơn."

Lại bắt đầu giả bộ. Mặc dù trong lòng Trần Chiêu đang là thiên nhân giao chiến, một bên với Dư Lộ, một bên vô cùng ghét bỏ cô, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu xe ngựa.

Nơi dã ngoại thế cũng tắm rửa . Cũng may giờ là mùa đông, dù chạy xe cả ngày nhưng cũng mùi gì kì lạ. Trên xe y phục dày nào, cũng mang theo đệm. Trần Chiêu ý gϊếŧ hại cô, nên Dư Lộ cũng quan tâm cái gì mà nữ nhân là rụt rè, Trần Chiêu lên xe là cô liền chủ động qua ôm tay , sàn xe ngựa.

Dư Lộ nhắm mắt , nhanh liền truyền đến tiếng hít thở đều đều. Trần Chiêu cũng cứng cả một lúc lâu. So với sự khó chịu thể, trong lòng càng khó chịu hơn. Đây là , hôm nay chỉ diễn, thể lòng thương tiếc với nàng?

Đời nàng hại bản thảm như , mà rẻ mạt như thế?

Bỗng nhiên Trần Chiêu vô cùng bực bản , nhân tiện nghiêng đối mặt với Dư Lộ, bàn tay dần dần chạm đến cổ Dư Lộ. Một suy nghĩ đang ngừng gào thét trong đầu , gϊếŧ ả, gϊếŧ ả liền xong hết chuyện.

Thù kiếp , báo.

Đời , từ nay về , cũng thể chân chính cống hiến cho Vương gia, cho , cho Trần gia, bước lên một con đường khác biệt. Đó mới là hoài bão mà cả hai đời đều đạt , đó mới là mục tiêu nên theo đuổi khi mạng sống thêm nữa!

Tay từ từ gần cổ Dư Lộ, lúc sắp đặt xuống, Dư Lộ bỗng nhiên giơ tay bắt lấy tay . Trần Chiêu cả kinh, đang định đè tay xuống bóp thật chặt thì thấy Dư Lộ cầm lấy tay đặt lên hông cô.

Dưới tay là cảm giác ấm áp mềm mại, điều Trần Chiêu chút phản ứng kịp.

lát , Dư Lộ chợt xoay đối diện với , cả như chui lòng , tay thì ôm eo thật chặt.

"A Chiêu...A Chiêu..." Thậm chí nàng kêu lẩm bẩm gọi tên , vô cùng thâm tình.

Tay Trần Chiêu đặt eo nàng, nhưng cứ như dời .

Cứ duy trì tư thế như , sáng hôm , Dư Lộ tỉnh dậy . Tối qua nhặt cái mạng về , nên mở mắt, cô liền hô hấp chậm , là vì sợ.

dám nhúc nhích, hai như đang ôm ngủ. Người Trần Chiêu nửa đè lên cô, khiến cô tính là quá lạnh, nhưng cái tư thế đúng là chút mất hồn. Dư Lộ giật , nhưng lát liền cứng .

Loading...