Qua Nhĩ Giai thị chần chờ một chút, nghĩ đến bản còn nhi tử tôn tử, cũng đứa nhỏ gây rắc rối, vì thế gật đầu.
Thậm chí bà còn để một rương vàng để Minh Huyên phần thưởng trong cung, đồng thời còn hàng năm sẽ cung phụng lên một vạn lượng bạc, tiền bạc tiện đưa cung, tất cả đều đổi thành vàng đưa .
Một vạn lượng bạc? Trong lòng Minh Huyên chấn động, lập tức cảm thấy nhà còn hào phóng hơn Khang Hy nhiều! Không cần lo lắng về chuyện dưỡng lão nữa .
Sau khi tiễn Qua Nhĩ Giai thị rời , Minh Huyên trang điểm một chút cho đưa ghế mềm đến đây, đến Diên Hy cung.
"Ngươi cái gì?" Na Lạp thị vốn dĩ còn cảm thấy chút đen đủi khi thấy Minh Huyên mang theo bệnh tật chạy đến đây, khi thấy dung mạo của nàng cũng kiêng kỵ một chút. chờ đến khi đuổi nô tài xuống và nàng xong, nàng trực tiếp nổi giận!
"Na Lạp tỷ tỷ, những gì đều là thật, chuyện thể giấu , thái tử ác cảm với Bảo Thanh a ca, nhưng thể tránh khỏi đám nô tài dụ dỗ, huống hồ dám những chuyện ở bên tai thái tử, phía bên hoàng thượng..." Minh Huyên vốn dĩ cần đến đây một chuyến, nhưng khi thấy tên tiểu tử lóc thực sự đau lòng và đáng thương, nếu chuyện, nàng cần chút chuyện gì đó.
Hơn nữa nếu thể xử lý chuyện , nàng chắc ngày lành. Đương nhiên cũng là kẻ ngốc nào lưng loại chuyện ?
Na Lạp thị tức giận đến mức suýt chút nữa tắc thở, nàng thể tính nghiêm trọng của chuyện ? Bảo Thanh lớn lên bên ngoài hoàng cung, thời gian tiếp xúc với hoàng thượng vốn ít, bây giờ nếu để hoàng thượng sinh khúc mắc, hồi cung còn thể sống ?
Sau khi trở về từ Diên Hy cung, Minh Huyên mặc kệ những chuyện phía , nàng vốn dĩ vẫn hồi phục , trực tiếp ngủ đến trời trăng mây đất gì.
Chờ đến khi nàng tỉnh một nữa thì Hoàng thượng tạm thời giữ Bảo Thanh a ca ở bên cạnh, ngủ cùng giường với thái tử, cùng chơi đùa, hơn nữa còn sắp xếp hầu hạ cho bé một nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-53.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Đồng thời, đầu tiên, Khang Hy phái Lương Cửu Công đến đây tặng cho Minh Huyên nhiều phần thưởng và dược liệu trân quý.
Vắt cổ chảy nước thế mà còn rớt lông?
Minh Huyên ngáp một cái, từng bảo vật quý giá ban thưởng mở , trong lòng khỏi Minh Huyên đánh ngáp, mở từng cái ban thưởng trân phẩm, ở trong lòng phun tào Khang Hy.
Sau lễ Vạn Thọ, Minh Huyên nghỉ ngơi vài ngày nữa, cho đến khi nàng uống thuốc nữa mới "khỏi hẳn".
"Con !" Sau khi Minh Huyên khỏi hẳn, nàng lập tức thỉnh an thái hoàng thái hậu, dù lúc bệnh, bà cũng phái đến thăm nhiều . Vừa mới cửa, thái hoàng thái hậu nắm lấy tay Minh Huyên, thở dài .
Minh Huyên vội vàng đỡ bà, khi hành lễ xong mới : "Nô tỳ cũng gì cả!"
"Con đấy! Đôi mắt trong sáng, trong lòng càng rộng lượng hơn nữa, , hoàng thượng cũng ." Thái hoàng thái hậu cảm khái .
Nàng định thái tử , để bé bất cứ trò chơi gì trong lễ vạn thọ của hoàng thượng chỉ vì sự khiêu khích của Bảo Thanh.
Sau đó kéo lê cơ thể bệnh tật đến với Na Lạp thị, để nàng thể trấn an Bảo Thanh kịp thời, ngăn cản bé những lời của trẻ con đại nghịch bất đạo với thái tử!
Nô tài đáng chết! Một đứa trẻ đang ngoan ngoãn, thế mà dạy hư! Hoàng thượng thể hai a ca khoẻ mạnh , đúng là hao tâm tổn phí!