Buổi tối khi Yến Thu Xuân tái ngộ đứa bé , y trở nên ung dung, nhẹ nhõm.
Hiển nhiên, y bày tỏ suy nghĩ của với Tiêu phu nhân.
Quả nhiên, lát Tiêu Bình Thịnh kéo nàng sang một bên, nhỏ giọng thuật quyết định của . Y với nãi nãi rằng, nãi nãi hứa sẽ dàn xếp thỏa sự việc sáng mai, dặn nàng cần lo lắng thêm nữa.
- Người dịch: Ếch Ngồi Đáy Nồi -
Sáng ngày mai?
Yến Thu Xuân ngày thường, trừ mùng một và rằm, sẽ quấy rầy tẩm cung của Tiêu phu nhân. Thế nhưng chư vị Tiêu gia, sáng sớm nào cũng sẽ đến thỉnh an Tiêu phu nhân. Ấy vì quy củ lễ nghi, mà bởi Tiêu phu nhân sức khỏe . Họ sợ rằng chăm sóc chu đáo, nhỡ chuyện gì bất trắc xảy thì . Bởi ngày nào cũng đến, dần dà thành thói quen.
Tống Minh Đường khi hồi phủ cũng quy củ, mỗi sáng sớm đều đến thỉnh an.
Chẳng lẽ Tiêu phu nhân rõ chuyện mặt ư?
Yến Thu Xuân bỗng nhiên nảy sinh chút lo toan cho Tống Minh Đường, nhưng nàng là kẻ ngoại nhân, chẳng chút phận gì. Nghĩ nghĩ , là nàng nên chút mỹ thực mang sang đó chăng? Có mỹ thực ắt cũng thể khiến lòng vơi ưu phiền phần nào.
Song, món gì cho ?
Yến Thu Xuân về phía Thủy Mai: “Giúp tới đại phòng bếp hỏi thăm đôi lời, liệu tôm tươi để chế biến chăng?”
Thủy Mai lập tức gật đầu: “Vâng, nô tỳ ngay đây.”
Sáng ngày hôm .
Chỉ còn một khắc nữa là đến giờ Thìn, các hài tử Tiêu gia lục tục bước chủ viện thỉnh an.
Gà Mái Leo Núi
Trừ Uyển Nhi và Đông Đông, thảy đều tề tựu cả.
Tiêu Hoài Khang cùng Tạ Thanh Vân vốn bận rộn quán xuyến sự vụ ở phố mỹ thực, nay cũng cùng lúc xuất hiện. Tiêu Hoài Ngân thấy đại ca, đại tẩu, nhị tẩu và Tiêu Bình Thịnh đều mặt, dung nhan thoáng hiện vẻ kinh ngạc, khẽ hỏi: “Sao hôm nay tề tựu đông đủ đến thế ?”
Tiêu Hoài Khang đáp: “Hôm nay thức giấc sớm, liền tới đây xem A Xuân món ngon gì , nếm thử đôi chút.”
Tống Minh Đường vẫn giữ vẻ lãnh đạm như thường lệ, chỉ khẽ gật đầu, an tọa một bên chẳng cất lời.
Tiêu Bình Thịnh liếc mẫu , trong lòng chột , khẽ xoắn ngón tay, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Cô cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-183.html.]
Tạ Thanh Vân đưa mắt sang, dừng nơi Tống Minh Đường một lát, đoạn cất tiếng hỏi: “Mẫu hôm nay tới muộn chăng?”
Thường khi bọn họ đến, Tiêu phu nhân an tọa đợi chờ.
Dẫu già tuổi cao, vả buổi tối cũng chẳng việc gì đặc biệt, nên bà cũng thường nghỉ ngơi sớm và thức dậy sớm hơn.
Tiêu Hoài Ngân khẽ lắc đầu: “Muội cũng , lẽ đêm qua an giấc chăng.”
Lời dứt, một âm thanh lạnh lẽo xen lẫn vài phần âm dương quái khí vang lên: “Quả thực là thể an giấc nổi! Trong lòng ức nghẹn, cả đêm đều trằn trọc suy tính, thử hỏi thể ngon giấc cho đặng!”
Mọi lập tức ngoảnh đầu theo hướng phát âm thanh, liền thấy Tiêu phu nhân từ nội thất chậm rãi bước . Thân thể bà khang kiện hơn nhiều, cần Hoàng ma ma đỡ, tự khoan thai tiến đến, an tọa chủ vị. Dung nhan nghiêm nghị của bà, chỉ cần liếc qua một cái cũng đủ khiến khác theo bản năng nín thở.
Mọi nhận lời lẽ chứa đầy sự giận dữ, thảy đều biến sắc, nhất thời chẳng dám thốt thêm lời nào.
Không vì cớ gì khác, mà bởi lẽ chư vị đang mặt ở đây đều rõ, tam tiểu thư Tiêu Hoài Ngân nay trầm tĩnh như thế, cũng là do vị phu nhân mắt đây từng chút uốn nắn mà thành. Hễ bà nổi giận, ai nấy đều chẳng dám thốt một lời.
Tiêu phu nhân đảo đôi mắt đục ngầu nhưng chẳng hề thiếu vẻ sắc bén, dừng nơi nhị nương tử. Thấy nàng khẽ kiêu căng nâng cằm, tư thái đoan trang mà cố ý để lộ vẻ ngạo mạn, bà hừ lạnh một tiếng, trầm giọng chất vấn: “Chuyện gì ? Người Tiêu gia chúng từ khi nào trở nên nhút nhát, sợ hãi phiền phức đến thế?”
Tiêu Hoài Khang liền mở lời : “Đương nhiên , nương. Trong lòng đang vướng bận điều chi? Người thể thổ lộ cùng nhi tử chăng?”
Bà thở dài một tiếng, cất lời: “Nương đang băn khoăn, Tiêu gia chúng quá cô độc chăng…” Âm thanh trầm thấp hơn hẳn, thiếu chút uy nghiêm thường thấy, đượm vẻ xót xa.
Sắc mặt Tống Minh Đường khẽ biến đổi, đôi tay nàng bất giác siết chặt.
Tiêu Hoài Ngân vội vàng thưa: “Nương thốt lời như ? Làm thể đến nông nỗi cho đành!”
Tiêu phu nhân châm chọc : “Con đừng hòng dối gạt lão nhân như . Nếu đến bước đường , lũ các ngươi tỏ vẻ thành thật đến thế? Bị ức h.i.ế.p cũng chẳng phản kháng, há chẳng là thiếu tự tin đó ư?”
Tống Minh Đường trong lòng thầm giật , theo bản năng đưa mắt về phía nhi tử của .
Tiêu Bình Thịnh giật kinh hãi, mắt mũi, mũi tâm, dám biểu hiện gì khác thường. Tuy y đồng tình với nương, nhưng vẫn cảm thấy như là trái ý mẫu , nên theo bản năng bỗng thấy chột .
Tiêu Hoài Khang chậm rãi : “Cớ nông nỗi ? Trước đây Tiêu gia chúng dẫu chỉ tạm gác kiếm ẩn , nhưng cũng từng kẻ nào dám trêu chọc. Lục hết mực lập công, hiện đang dẹp giặc Ô Tháp; nay Xương Vương cũng xuất cung, ban đất phong, tất nhiên càng thể để khinh thường. Kẻ nào dám khi dễ chúng ? Mẫu , cứ , nhi tử sẽ đòi công bằng.”
“Phải đó, rốt cuộc là ai?” Tiêu phu nhân khẽ cất tiếng hỏi, ánh mắt sang Tống Minh Đường, chẳng .
Tống Minh Đường lúc c.ắ.n chặt môi, chầm chậm cúi đầu, đôi mắt xuống nền đất, tựa hồ đang trốn tránh điều gì.