Tiêu phu nhân nữa mềm lòng, do dự hỏi: “Xin hỏi Điện hạ, nhị hoàng tôn sẽ về ?”
Tuy trong trí nhớ của bà tính tình Ngũ hoàng tử cũng khá hiền lành, nhưng ai mấy năm nay, thế quyền lợi thể khiến một kẻ bình thường biến thành quỷ quái hung ác tự lúc nào?
Thuận Vương , chậm rãi : “Tới Trầm gia, Trầm Thanh Mẫn ý thu nhận tử. Đưa hài tử đến đó bái sư, học hành, dẫu gian khổ đôi chút, cũng hơn hẳn việc cứ mãi an nhàn tại kinh đô.”
Tiêu phu nhân bèn yên lòng, mỉm nhẹ đáp: “Quả là một nơi chốn lành.”
Yến Thu Xuân cũng , về phía Chu Chiêu Cảnh, dịu dàng : “Vậy Điện hạ đến nơi xa, tự liệu lấy cho chu .”
“Được!” Chu Chiêu Cảnh dùng sức gật đầu, đôi mắt to tròn chớp liên hồi, chăm chú mặt, chợt mếu máo, nhào tới ôm chầm lấy nàng, bật lên tiếng òa: “Oa…”
Hắn !
Nơi đây tựa như mái nhà duy nhất cho kể từ ngày mẫu lìa trần. Dẫu bóng dáng mẫu , chốn vẫn ngập tràn ấm, chẳng như những nơi khác, lạnh lẽo đến mức khiến kinh hãi.
Yến Thu Xuân liền khom , ôm chặt hài tử lòng, trong tâm cũng dâng lên đôi phần chua xót.
Thuở ban đầu, nàng dám là yêu thích hài tử , song trải qua những ngày chung sống, nàng thể dành cho sự yêu mến sâu sắc.
Hơn hết, hài tử tính tình hiền lành, an tĩnh, chẳng hề nghịch ngợm ồn ào, cũng tranh giành toan tính. Đến cả tiếng cũng hiếm khi lớn tiếng, khác hẳn với những gì tưởng tượng lúc đầu, càng khiến kẻ khác thêm phần thương xót.
Mấy ngày nay mới hoạt bát một chút, bây giờ rời .
Dẫu hợp lẽ, nhưng ly biệt vẫn là chuyện đến.
Hai ôm trong chốc lát, Thuận Vương khẽ ho một tiếng, Chu Chiêu Cảnh liền rời khỏi vòng tay ấm áp của nàng, cung kính cáo biệt Tiêu phu nhân và Yến Thu Xuân, bước những bước chân ngắn ngủi, theo Thuận Vương mà .
Mãi đến khi khỏi cửa tiểu viện, mất hút khỏi tầm mắt của Yến Thu Xuân.
Đến tối ngày hôm , Đông Đông, Uyển Nhi cùng Tiêu Bình Thịnh mới ghé qua đây.
Lúc bấy giờ, mấy hài tử mới tin Chu Chiêu Cảnh rời .
Rời đường đột như thế, Đông Đông khỏi bất mãn, lẩm bẩm : “Sao chẳng năng gì bỏ chứ?”
Uyển Nhi cũng mất mát: “ , nhanh quá.”
Dẫu cũng cùng vui đùa ngần thời gian, chúng coi là bằng hữu thiết. Nay hài tử đột ngột rời , đến mặt cũng chẳng thấy .
Lòng Yến Thu Xuân cũng vơi phần nào nỗi buồn. Giờ đây thấy ba hài tử như , nàng bèn trấn an: “Chẳng cả, còn dịp gặp . Trầm gia Bình Nghiêm bên đó cũng , lẽ chỉ mấy ngày nữa thôi, sẽ cùng Bình Nghiêm trở thành bằng hữu thiết.”
Đông Đông chau mày suy nghĩ một lát, quả quyết : “Tuyệt đối khả năng.”
“Ồ?” Yến Thu Xuân thoáng ngẩn ngơ.
Đông Đông bụm miệng khẽ : “Bình Nghiêm ca ca chẳng ưa kẻ quá ngu độn. Hắn còn ngốc nghếch hơn cả , chắc chắn Bình Nghiêm ca ca sẽ đoái hoài tới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-201.html.]
Yến Thu Xuân: “……”
Biên tập viên: Ếch Ngồi Đáy Nồi
Quả là chí lý.
Gà Mái Leo Núi
Song nhiều khi, đến cả nàng cũng chẳng thể sánh bằng Đông Đông, nhất là trong lĩnh vực thi họa.
Yến Thu Xuân chợt chột , khẽ ho một tiếng, vội vàng chuyển đề tài: “Ấy da, các cũng sắp đến ngày nhập học nhỉ? Đông Đông sắp lên lớp mới, liệu bạn học đổi khác chăng?”
Đông Đông nhắc tới việc liền sầu não, miễn cưỡng gật đầu: “Ừm…”
Yến Thu Xuân khẽ : "Vậy thì chúng sẽ một ít lễ vật mừng khai giảng, thể biếu tặng chúng cho bạn học của . Hãy kết giao tình hữu hảo ngay từ thuở ban đầu, để sống hòa nhã trong hai năm tới nhé."
“Dạ !” Nhắc tới việc , Đông Đông liền hớn hở gật đầu.
Tuy rằng là lễ vật mừng khai giảng, nhưng chỉ cần là do A Xuân tỷ tỷ chế biến, đều thể nếm thử tiên.
Tiêu Bình Thịnh khẽ ho khan một tiếng: “Yến di nương, cũng lễ vật mừng khai giảng.”
Uyển Nhi xoắn xuýt nắm chặt hai bàn tay nhỏ, ngẩng khuôn mặt bé xinh lên : “Uyển Nhi đến trường…”
Yến Thu Xuân nắn nhẹ đôi má bầu bĩnh của nàng: “Uyển Nhi cũng chứ, hơn nữa còn nhiều hơn cả, đến lúc đó ưng ý nào, cứ biếu tặng , ?”
Uyển Nhi lập tức cũng reo lên mừng rỡ: “Được ạ!”
Đông Đông vẫn là hưng phấn nhất, khi chắc chắn lễ vật mừng khai giảng, vẫn quên : “Đêm nay chúng dùng bữa gì đây? Đệ đói cồn cào cả bụng ~”
Yến Thu Xuân trầm ngâm đôi lát, quả quyết đáp: “Nếu tối nay chuẩn lễ vật, chúng sẽ ăn thanh đạm đôi phần thôi!”
“Dùng bữa gì ạ?”
“Cơm trộn xì dầu!”
Yến Thu Xuân miệng tuy món đạm bạc, nhưng thực chất chẳng hề sơ sài chút nào.
Món cơm trộn xì dầu, tên tuy chỉ vẻn vẹn vài chữ, nhưng thực , chỉ mỗi xì dầu, bằng thì món sẽ nhạt nhẽo vô vị đến nỗi chính nàng cũng chẳng nếm.
Đương nhiên, độ cầu kỳ còn kém xa so với việc lương bì, bởi vì lương bì trụng qua nước sôi nhiều bận, cho nhiều ăn thì lặp vô .
Yến Thu Xuân lựa chọn để đám trong đại phòng bếp tự tay chế biến món , còn những ở đây sẽ dùng món cơm trộn.
Cơm nguội còn dư chẳng ít, kế đó, sai từ đại phòng bếp đem nấm tươi tới, rửa sạch, thái vụn, thịt ba chỉ băm nhỏ, hành, gừng, tỏi thì đập dập, băm nhuyễn.
Chờ chảo nóng già trút hành, gừng, tỏi phi thơm, cho thêm nấm, thịt ba chỉ đảo đều tay, khi xào cho hết mỡ, bắt đầu nêm xì dầu, muối, hạt tiêu giã nhỏ, cùng với nửa chén nước, và một ít bột năng.