Hai mới uống một ngụm sữa, Yến Thu Xuân còn đang hoan hỷ vì phần thạch dâu tây bên trong thật thơm ngon, thì món chính dọn lên.
Sắc thái tổng thể của gà trong lẩu là màu nâu đỏ trầm, từng miếng gà thái đồng đều, điểm xuyết những lát dưa leo và khoai môn, trong đó còn nhiều tép tỏi và gừng. Tổng thể món ăn tỏa hương nước tương nồng đượm cùng mùi thịt thơm lừng, chỉ riêng hương vị nồng đượm như mời gọi thực khách rằng: Món thực mỹ vị! Mau dùng bữa với cơm !
Yến Thu Xuân dứt khoát đặt tách sữa xuống, thúc giục: “Mau dùng bữa, mau dùng bữa .”
“Vâng!” Uyển Nhi mím môi , cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Đũa đầu tiên Uyển Nhi đưa miệng chính là một miếng đùi gà.
Chẳng rõ chủ quán chế biến thế nào mà miếng đùi gà trông mềm xốp, song khi c.ắ.n cảm nhận độ dai vượt bậc, lớp mỡ da gà tan biến, chỉ còn lớp da căng mọng, khi c.ắ.n , hương vị tức thì lan tỏa khắp khoang miệng.
Còn thớ thịt đùi gà trắng mịn, khô cứng mà mềm mại, vẫn giữ độ đàn hồi. Răng Uyển Nhi còn non, miếng đầu tiên c.ắ.n vẫn cảm thấy khó nhằn, thể c.ắ.n thứ gì.
Cho nên c.ắ.n thứ hai, Uyển Nhi cố ý nghiêng sang một bên, dùng răng hàm để cắn. Chiếc răng nanh sắc bén thuận lợi c.ắ.n trúng miếng thịt, dùng sức c.ắ.n mạnh một cái, một miếng thịt lớn lìa , dai nhưng vô cùng thơm ngon, trong lúc lơ đãng miếng thịt vô tình trượt xuống cổ họng.
Sau khi c.ắ.n một miếng, Uyển Nhi đoạn đùi gà răng nhỏ của c.ắ.n rời, khúc khích , đoạn tiếp tục gặm miếng thịt tiếp theo.
Yến Thu Xuân bắt đầu bằng một miếng dưa chuột.
Gà Mái Leo Núi
Không vì cớ gì khác, mà là sắc xanh non dịu dàng , trải qua quá trình ninh nấu chuyển sang màu nâu nhạt, thoạt trông thật đáng yêu, tựa hồ ẩn chứa hương vị tuyệt vời khó tả.
Chờ đến khi nếm miệng, đôi mắt nàng tức khắc sáng rực.
Vốn dĩ nàng ưa chuộng dưa chuột giòn, ngọt, nhưng dưa chuột nàng dùng mềm mại, trong vị mềm phảng phất chút ngọt nhẹ, song vị mặn mà của tương chiếm phần hơn.
Không hề vị cay, nhưng trong nước sốt mặn mà thơm nồng vị thịt, c.ắ.n một miếng, rõ ràng là thưởng thức dưa chuột, mà cứ ngỡ đang dùng món thịt!
Người biên tập: Ếch Ngồi Đáy Nồi
Yến Thu Xuân ăn đến thỏa lòng, song cảm thấy nếu món thêm chút khoai tây, e rằng hương vị sẽ còn tuyệt hảo hơn bội phần.
Nàng chợt chạnh lòng nhớ khoai tây vô hạn.
Gà khoai tây, khoai tây chiên, khoai tây nghiền… Tất cả đều là mỹ vị nơi trần thế!
dẫu lòng nghĩ , Yến Thu Xuân bên ngoài vẫn cùng Thủy Mai và Uyển Nhi sức. Ba xử lý gần hết nồi thức ăn, thêm nửa ly sữa.
“A~” Uyển Nhi khẽ ợ một tiếng.
Ợ xong, tiểu cô nương ngượng nghịu che miệng, một tay xoa xoa bụng nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-209.html.]
Tựa hồ lây truyền, Thủy Mai bên cạnh cũng ợ một cái, đó Yến Thu Xuân cũng ợ một cái. Ngay cả hai vị hộ vệ đại hán ở vách bên cũng hài lòng xoa bụng, dẫu ợ, nhưng e rằng chẳng mấy chốc cũng thế.
Lần dùng bữa ở cửa hàng kha khá món, giá cả cũng chăng, một phần ăn như chỉ tốn tám mươi văn tiền!
Mỗi Yến Thu Xuân những giá , nàng luôn cảm thấy rằng tiền nàng hiện , đủ để nàng ở thời đại sống một đời an nhàn, ăn uống cần lo nghĩ, miễn là biến cố bất ngờ nào xảy .
“Cô nương, còn dạo tiếp nữa chăng?” Thủy Mai hỏi.
Yến Thu Xuân về phía Uyển Nhi, một lời, chỉ đưa ánh mắt dò hỏi.
May hai chung sống lâu ngày, Uyển Nhi tức khắc hiểu ý nàng, liền lắc đầu.
Yến Thu Xuân về phía Thủy Mai.
Thủy Mai cũng hiểu, dẫn theo các nàng ngoài.
Đã đến lúc trở về.
Đoàn xuống xe ngựa, một giọng phần quen thuộc, đầy vẻ vội vã bỗng dưng cất lên: "Tiêu cô nương!"
Ban đầu Yến Thu Xuân còn nhận đó đang gọi , nhưng khi tiếng tiếp tục hướng về phía nàng, nàng mới chợt nhớ điều gì đó mà ngoảnh đầu .
Tức thì trông thấy một thiếu niên tuấn khôi ngô đang bước về phía , ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn trương chằm chằm về nơi đây.
Đôi mắt Yến Thu Xuân híp , dứt khoát nguyên tại chỗ, chờ bước tới.
Tiết Gia Hà mừng rỡ khôn xiết, trong lòng càng thêm hưng phấn, cố gắng bước nhanh hơn, rốt cục cũng bước tới mặt nàng, lộ một nụ phần ngây ngô: "Tiêu cô nương, lâu tương kiến."
Yến Thu Xuân vẫn lạnh lùng .
Uyển Nhi rõ nguyên do, liếc A Xuân tỷ tỷ bên cạnh, đoạn thiếu niên xa lạ mà phần quen mắt , họ quen ư?
Tiểu cô nương ngoan ngoãn giữ yên lặng.
Tiết Gia Hà đột nhiên cảm thấy lo lắng, theo bản năng vuốt tóc, khi xác định vấn đề gì, ngượng ngùng hỏi: "Vì nàng như thế?"
Yến Thu Xuân lạnh lùng : "Ngươi bảo mẫu đến Tiêu phủ cầu hôn chăng?"
Tiết Gia Hà sửng sốt, sắc mặt tức khắc đỏ bừng, phản ứng đầu tiên chính là cho rằng nàng cầu hôn nàng. Vừa định gật đầu thì chợt hiểu ý trong câu, liền ngây ngô : “Không , mẫu cầu hôn? Vì cho ?”