Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Lấy Tài Nấu Ăn Cứu Mình - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-10-22 09:54:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên còn đang món ngon vật lạ, nhàn nhã thích ý.

Trong triều đình, bởi một phong quân báo, khí nữa lâm cảnh kỳ quái.

Ngay thời điểm sắp bãi triều, một phong chiến báo khác nữa xuất hiện. Lần , quả nhiên là tin chiến thắng!

Hơn mười ngày , Tiêu Hoài Thanh một nữa hạ gục ba tòa thành trì của vương quốc Ô Tháp. Đây là chiến thắng lớn nhất kể từ khi cuộc chiến giữa hai nước bùng nổ, khiến bá tánh kinh đô đều vui mừng khôn xiết.

Lúc , tin chiến thắng đến, hẳn cũng là một chuyện đại hỉ.

Gà Mái Leo Núi

điều là một chẳng đ.á.n.h tiếp.

Trên thực tế, trận chiến cũng nhất định xảy , chỉ là kẻ tiêu hao thế lực của Tiêu gia. Ai ngờ trận đ.á.n.h đến mức hai bên thế lực ngang tài ngang sức?

Lục Lang của Tiêu gia quả thật quá đỗi yêu nghiệt.

Thậm chí còn vượt qua cả phụ trưởng của y!

Rõ ràng quân lương cũng cung cấp nhiều, binh sĩ chỉ thể miễn cưỡng cơm ăn là may mắn lắm , lấy sức lực để tác chiến?

ai ngờ bây giờ sắp đ.á.n.h xuyên qua cả Ô Tháp luôn !

Lão hoàng đế cũng để tiếp tục chinh phạt, bằng tất cả quân công đều sẽ Tiêu gia thâu tóm hết. Kỳ thực, ông thể phái một võ tướng tin tưởng đến chiến trường, lấy danh nghĩa chủ soái để đoạt lấy quân công .

nhiều năm về , ông từng như một , cuối cùng khiến tên chủ soái về, vu cho tội thông đồng với quân địch, trực tiếp trảm tại trận.

Tuy nhiên, lão hoàng đế rõ ràng, lúc đó là Tiêu gia cố ý thêu dệt nên sự việc. Có một chuyện bên ngoài triều đình, ông đúng là thể quản lý tới, cho nên lúc ông cũng tìm thêm một tên võ tướng khác đến để đoạt công. Ông chỉ dừng ở mức đủ .

Biên tập: Ếch Ngồi Đáy Nồi

Ông già , tranh đoạt quá nhiều nữa, chỉ an hưởng tuổi già. Đương nhiên, khi băng hà, ông cho đám Tiêu gia tựa hổ rình mồi suy bại , để đảm bảo Tiêu gia sẽ điên đảo vương triều .

vấn đề ở chỗ, đám đầu như Xương Vương, Thuận Vương kiên định ủng hộ tiếp tục giao chiến. Trái , phe Tuyên Vương, Tấn Vương ủng hộ chiến tranh. Trước mắt, phái chủ chiến đang chiếm thế thượng phong, lý do đưa cũng đầy đủ. Thế nhưng, hai bên vẫn giằng co, ai chịu nhường ai.

Bởi vì lão hoàng đế vẫn chịu thỏa hiệp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-213.html.]

Sau một hồi trầm ngâm, Hoàng thượng mới từ tốn về phía Hộ Bộ Thượng thư Tiết đại nhân. Vị lão thần quả là kẻ cáo già, vô cùng khéo léo giữ . Người vẻ ưu sầu, khẽ thở dài, cất lời: “Tiết ái khanh, khanh nghĩ thế nào về chuyện ?”

Một câu hỏi lập tức khiến bộ văn võ bá quan trong triều đổ dồn ánh mắt Tiết Thượng thư. Tiết đại nhân vuốt ve chiếc bụng phì nhiêu của , định như khi phụng phịu đôi lời cho qua chuyện.

Thế nhưng, lời còn kịp thốt, ánh mắt vô tình dừng Xương Vương, đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng. Hắn hít sâu một , c.ắ.n răng tấu: “Hồi bệ hạ, hạ thần ngu dốt về chiến sự, rõ trận nên đ.á.n.h tiếp . Song ngân khố của Hộ Bộ chỉ thể phân bổ duy nhất một . Nếu cuộc chiến kéo dài quá ba tháng, e rằng khó lòng cung ứng đủ…”

Hoàng thượng mỉm hiền hậu: “Trẫm cũng nghĩ như . Dù nếu thu thuế của bá tánh, chỉ sợ tiếng than oán sẽ thấu tận trời xanh mất thôi!”

đúng lúc , Xương Vương bước , cất cao giọng : “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng vấn đề qua vẻ nan giải, nhưng kỳ thực hề khó giải quyết. Mặc dù sức lực nhi thần hạn, song nhi thần nguyện dâng hiến ngân lượng ba năm thu thuế, chỉ cầu ủng hộ Trấn Quốc Công tiếp tục chinh chiến!”

Hoàng thượng cùng chư vị như Tuyên Vương nhất thời sững sờ, ngẩn ngơ .

Sau đó, Thuận Vương cũng tiến lên, thuận nước đẩy thuyền: “Phụ hoàng, nhi thần cũng nguyện ý quyên góp hai mươi vạn lượng bạc, chỉ mong bá tánh biên cảnh Đại Chu an cư lạc nghiệp!” Nói đoạn, về phía các vị đại thần phía : “Thiết nghĩ chư vị đại nhân cũng đồng lòng như chăng?”

Các triều thần cũng khỏi ngạc nhiên đến mức khó thốt nên lời.

Trong đó, vài vị còn lén lút huých Tiết Thượng thư. Tất cả đều tại , hại bọn họ cũng hao tốn tiền bạc.

Ngay đó, lượt bước khỏi hàng, tự nguyện quyên góp bạc để ủng hộ việc tiếp tục chiến đấu. Hoàng thượng giận đến mức mắt trợn trắng dã, nhưng mặt vẫn cố vẻ như thuận theo ý kiến của triều thần.

“Nếu Xương Vương nhã ý như , thì đợt quân lương trẫm sẽ giao cho Xương Vương hộ tống.” Hoàng thượng hạ lệnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua các nhi tử, quát lớn: “Bãi triều!”

“Cung tiễn bệ hạ!” Triều thần đồng loạt chắp tay cùng kêu lên.

Tan triều.

Chẳng ít vị âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Tiết Thượng thư thậm chí còn lau mồ hôi lạnh trán, từ tốn lê bước phía với thể mập mạp.

Chẳng nhanh, mà là vì thể phì nhiêu, sức lực hạn. Từ Kim Loan Điện khỏi cung, nếu kiệu thì quả là một đoạn đường dài mệt mỏi.

Bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng ôn hòa: “Đa tạ Tiết Thượng thư hỗ trợ trong triều.”

Tiết Thượng thư ha hả: “Điện hạ quá lời, hạ thần chỉ dốc sức tròn bổn phận mà thôi.”

Xương Vương khẽ mỉm : “Ngươi giải quyết một phiền toái lớn cho Tiêu gia quân chúng , lẽ nên cảm kích mới . Tiết Thượng thư rảnh ? Nếu rảnh, chi bằng ghé Xương Vương phủ dùng một chén rượu? Về chuyện điều phối quân lương, còn thỉnh giáo Tiết Thượng thư nhiều điều.”

 

Loading...