Yến Thu Xuân hổ, má đào nàng bỗng chốc ửng đỏ, nhưng cũng vì mà lòng nàng trút gánh nặng. Nàng khẽ ho khan một tiếng: “Kỳ thực, sự tình là thế , là cô nhi. Phụ vốn là đích trưởng tử Yến gia, mẫu là thứ ba của . Trong Yến gia, xếp hàng thứ năm. Ta tìm đến Tiêu phủ là để cầu một chỗ dung . Trước đây, lỡ lừa dối chư vị, bởi lẽ, trong mắt Yến gia, là kẻ khuất, nên nghĩ chẳng còn chút liên hệ nào với bọn họ nữa.”
“Chỉ e giờ đây, Xương Vương điện hạ đang ngỏ ý cầu hôn , lẽ sẽ nhận . Ta sợ rằng sẽ liên lụy đến Tiêu gia, nên mới bẩm báo cùng chư vị một tiếng. Một khi chuyện lan , ảnh hưởng đến thanh danh Tiêu gia, chư vị còn thể an cư tại thôn ?”
Yến Thu Xuân dứt lời, nàng trân trân họ, chờ đợi một phản ứng nào đó.
Nàng đợi thật lâu, nhưng chẳng ai trong họ lên tiếng nửa lời, vẫn như ban đầu, đôi mắt họ chỉ ánh lên ý nhàn nhạt nàng.
Chẳng chút tức giận, cũng hề trách cứ.
Yến Thu Xuân khẽ chớp mi, tâm tình vốn bình lặng nay dậy sóng đôi chút: “Chư vị trách vì giấu giếm thế ư?”
Tiêu phu nhân bật , khẽ “phì” một tiếng.
Tạ Thanh Vân che miệng khúc khích : “A Xuân, xem, thật ngây ngô. Muội nghĩ và Tiêu gia tài nào đoán ư? Thường ngày năng lộ lắm sơ hở như thế, còn ngỡ cố ý đợi chúng tự điều tra nữa đấy chứ.”
Yến Thu Xuân hít một khí lạnh, ngạc nhiên thốt: “Hả?”
Tiêu phu nhân đợi Tạ Thanh Vân trêu chọc nàng dứt lời, mới chậm rãi lên tiếng: “Con rằng lão Lục cứu từ trong đám thổ phỉ , lờ mờ đoán đôi chút, rằng ở Vụ Thành, vị tiểu thư nhà họ Yến cũng đang thất lạc.”
Tiêu Hoài Ngân khẽ đáp lời: “Dù thường ngày A Xuân vẻ tùy tính phóng khoáng, nhưng mỗi gặp , nàng đều hành lễ vô cùng chu đáo, điều đó thể thấy rõ rằng những lẽ thường ăn sâu cốt cách nàng. Nói tóm , Yến gia vô cùng xem trọng lễ giáo.”
Tiết trời oi ả, Tiêu Hoài Khang vẫn luôn mang theo chiếc quạt bên . Vừa dùng bữa xong, liền nhẹ nhàng phe phẩy quạt, cất lời: “ thật lòng lấy lạ, tài nấu nướng của A Xuân xuất chúng đến , mà từng đồn tài nấu ăn của các tiểu thư Yến gia khéo léo đến thế.”
Yến Thu Xuân: “……”
Nàng quả thực ngờ, tính khí vốn phóng khoáng tự tại.
Dù thì môi trường sinh trưởng của nàng luôn an , từ bé đến lớn nàng vẫn giữ nguyên bản tính. Muốn nàng giả vờ một khác cũng là điều dễ. Chỉ là lớp vỏ bọc tháo bỏ quá nhanh chóng!
Tiêu phu nhân thấy vẻ mặt nàng hổ đến mức độn thổ, liền dịu dàng an ủi: “Con cần để ý đến , cũng may nhờ tài nấu nướng tuyệt hảo của con, mà Tiêu gia mới sự đổi như hôm nay.”
Tuy rằng bề ngoài Yến Thu Xuân dường như chẳng gì đáng kể, nhưng thực chất, biến đổi đều bắt nguồn từ nàng. Từ ngày nàng đặt chân đến, Tiêu gia mới thực sự đổi khác.
Chẳng hạn như bản phu nhân, Đông Đông, Bình Nghiêm, Uyển Nhi, thảy đều là như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-244.html.]
Lòng Tiêu gia hề đổi, chỉ thế sự vạn vật xoay vần.
Đến lúc , Yến Thu Xuân mới dần lấy sự bình tĩnh. Nàng khẽ mỉm e ấp: “Chư vị cho một mạng sống, nếu , một kẻ lạc bước cảnh éo le như há dễ gì mà sống sót qua .”
Tạ Thanh Vân mỉm hiền hậu, : “Hôm qua Hoàng thượng ban thánh chỉ, phong Hương Quân. A Xuân, là chúng tổ chức một yến tiệc chúc mừng , khi đó hãy mời Xương Vương đến, cả gia đình chúng cùng dùng bữa, thấy thế nào?”
“Được thôi, thể sum vầy dùng bữa thì thật là .” Yến Thu Xuân vui vẻ đáp lời.
“Lại dùng món mỹ vị gì đây?” Một giọng dịu dàng mang theo vài phần ý chợt vang lên.
Gà Mái Leo Núi
Yến Thu Xuân vô thức đầu , liền thấy Tiêu Hoài Nga bốn ma ma dìu đến.
Vết thương đùi nàng vẫn khôi phục , còn cách viện một đoạn. Nàng vốn tự bước , nhưng Tiêu phu nhân chẳng đành lòng, sợ vết thương của nàng sẽ thêm trầm trọng, liền cho đặt kiệu con để các ma ma đưa nàng đến.
Nàng vẫn còn đeo khăn che mặt, sắc mặt dịu dàng, dung nhan càng thêm hiền hòa, dễ chịu hơn bội phần. Vừa bước đến, đôi mắt hạnh của nàng liền chằm chằm chiếc bàn vẫn còn vương những bát nước tương dọn, mũi khẽ hít hà, đó lời nào mà chỉ Yến Thu Xuân.
Chẳng cần , chắc chắn là nàng mang mấy món ngon đến đây.
Yến Thu Xuân mím môi : “Ta để phần cho .”
Nàng bảo Thủy Mai xới nốt phần mì còn sót trong hộp đựng thức ăn bát, đó liền đưa cho Tiêu Hoài Nga.
Tiêu Hoài Nga chút ngượng ngùng khẽ , nhưng vẫn nhận lấy an tọa dùng bữa.
Nha bước lên thu dọn bát đũa bàn, những hầu cận đều trở về vị trí cũ. Vừa mới an tọa, nha vội vã chạy đến bẩm báo: “Khải bẩm phu nhân, thiếu phu nhân Tống phủ đến, lễ vật tặng Đức An Hương Quân.”
Khóe miệng Tiêu phu nhân nở nụ , thật sâu đôi mắt Tống Minh Đường.
Tống Minh Đường vội vàng cúi đầu, nàng dám thốt một lời.
Tiêu phu nhân khẽ thu nụ , bình tĩnh : “Mời nàng .”