Giờ đây ngẫm , hóa là Tiêu gia gia huấn, trách nào lúc chẳng còn nhắc đến chuyện về chồng nữa.
Vốn tưởng rằng phu quân buông bỏ ý định, ngờ là đ.á.n.h cho đến mức còn dám vọng động!
Liễu thị sững sờ, chẳng còn sức phản kháng, quỳ rạp xuống đất: “Hôm nay đến đây là chủ ý của một , liên quan gì đến phu quân . Từ đó, phu quân dặn đừng nhắc đến nữa, chỉ là cam lòng. Xin đại thiếu gia đừng trách phạt phu quân !”
Tiêu Hoài Khang vốn định trách phạt phu quân của nàng .
Tuy nhiên, cũng cần thiết đến mức đó. Tống gia xưa nay cũng gây chuyện gì tày đình, bài học cũng đủ sâu sắc, cần cố chấp gì nữa.
Chỉ là, vị nữ tử vốn luôn lặng lẽ một bên, bất chợt dậy. Nàng tiến đến đỡ tẩu tẩu lên.
Trong lòng Liễu thị yên tâm đôi chút, nàng dậy, vội vã hướng ngoài, sốt sắng : “Minh Đường, tẩu tẩu khó . Muội cũng , cha và ca ca đều vô dụng. Tẩu tẩu nhi tử chỉ một chức quan nhỏ nhàn tản, nên mới nhân cơ hội giúp Tống gia chúng tiến thêm một bước. Muội thể với chồng……”
Sắc mặt Tống Minh Đường vẫn thản nhiên. Khi đám tới cửa viện, nàng mới thẳng tay đẩy vị nữ nhân ngã xuống.
Liễu thị đẩy một cái loạng choạng, ngơ ngác nàng, hiểu vì lẽ gì mà vị chồng nổi cơn thịnh nộ.
Lại thấy Tống Minh Đường lạnh lùng : “Thôi đủ ! Lúc khi xuất giá, rõ ràng với cha . Bọn họ nuôi khôn lớn, sẽ đền đáp ân nghĩa. Đừng nghĩ đến chuyện khác, càng đừng nghĩ đến việc lợi dụng Tiêu gia mà càn. Ngươi con trai ngươi theo con đường giống phu quân , hãy để nó học hành chăm chỉ. Chẳng thứ gì tự dưng từ trời mà rơi xuống, chỉ bấy nhiêu thôi, mau cút !”
“Ta……” Liễu thị còn níu giữ nàng, dùng chút tình nghĩa , rằng quan hệ giữa Tống gia và Tiêu gia nhất định thể rạn nứt!
thực tế, từ lâu Tống Minh Đường còn tình cảm với Tống gia. Ban đầu nàng về cũng chỉ vì bảo vệ nhi tử. Sau khi Tống Minh Đường kết hôn, Tiêu gia tặng nàng nhiều lễ vật, kể đến lễ vật mỗi dịp lễ tết.
Cứ như , khi thấy lợi ích, Tống gia sẽ chẳng ngần ngại mà bán nàng cho Tiêu gia.
Mối quan hệ hiện giờ đứt đoạn, cũng là điều , tránh việc Tống gia lợi dụng Tiêu gia thêm nữa.
Nàng hất tay tẩu tẩu tiến bên trong, cũng chẳng buồn đầu dù chỉ một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-246.html.]
Nghe tiếng ồn, Tiêu Bình Thịnh vội vàng chạy tới, lúc thấy một màn , vẻ mặt hớn hở. Khi chạy sân, chạy ngang cửa còn vô tình đụng dì Liễu, đó Tiêu Bình Thịnh vội chạy đến bên cạnh mẫu : “Nương, ai ức h.i.ế.p chứ?”
Trong lòng Tống Minh Đường ấm áp, nàng lắc đầu : “Không chuyện gì.”
“Bình Thịnh! Này….” Đôi mắt Liễu thị sáng lên khi thấy cháu trai .
mà mới hô một tiếng, Liễu thị ma ma của Tiêu gia bịt miệng, kéo . Nhị thiếu phu nhân đoạn tuyệt thích, còn mau kéo nàng khuất mắt!
Sau khi bàn bạc xong xuôi chi tiết về bữa yến tiệc sắp tới trong viện cùng với Tiêu phu nhân, Yến Thu Xuân liền đến đại trù phòng xem món gì thể chế biến , để buổi tối thể nấu mà dùng bữa.
Gà Mái Leo Núi
Mặc dù các món ăn đều đầu bếp của Tiêu phủ chuẩn , nhưng nàng vẫn tự tay chuẩn vài món. Bởi lẽ, chư vị khách quý từ phủ Xương Vương đến đây ắt hẳn cũng mang theo quà mừng. Tiêu phủ vì nàng mà tổ chức yến tiệc long trọng, chẳng hề tốn kém một đồng, nàng thể đưa tiền cho Tiêu gia để chi trả, nên nàng quyết định tự tay chế biến món ngon đãi .
Yến Thu Xuân đến đại trù phòng, quản gia bên trong vội vàng dậy: “Tiểu nhân bái kiến Hương Quân!”
“Trương quản gia, đừng khách sáo như , thật sự quen.” Yến Thu Xuân xoa xoa cánh tay. Nàng từ một thường dân, bỗng chốc phận quý giá, thực sự vẫn quen.
Dù đó bọn họ lịch sự với nàng, nhưng tới mức cung kính hành lễ trang trọng như .
Trương quản gia mỉm , thả lỏng một chút: “Hương Quân quá đỗi khách sáo. , thôn trang đưa nhiều nấm tươi và cá tôm các loại đến, xem thử cần những gì?”
Yến Thu Xuân khẽ gật đầu, đến nơi đặt các loại nguyên liệu thực phẩm, trong tay còn cầm một chiếc giỏ, cũng chẳng khách sáo : “Chỗ tôm còn nhiều lắm, phiền quản gia cho một giỏ .”
“Được.” Trương quản gia gật đầu để mặc cho nàng lấy.
Yến Thu Xuân cầm nhiều bắp ngô, cà rốt, cùng với một miếng thịt bò lớn và một miếng thịt lợn. vẫn đủ, nàng : “Phiền quản gia mua giúp cánh gà về đây. Không thể quá ít, đầy một rổ.”
“Dạ, ghi nhớ.” Trương quản gia trả lời.
Yến Thu Xuân quanh, cũng còn gì khác. Nàng cầm đồ ăn đến chính phòng bếp tự pha chế tương chấm.