Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Lấy Tài Nấu Ăn Cứu Mình - Chương 255

Cập nhật lúc: 2025-10-24 03:50:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng gắp một miếng thịt ba chỉ cuộn , bên còn dính đầy những tép tỏi và hạt hoa tiêu. Cắn một miếng, hương tỏi cay nồng tức thì lan tỏa khắp khoang miệng, hòa quyện với vị ngọt của thịt. Miếng thịt ba chỉ giòn tan, thấm đượm đầu lưỡi.

Mỗi c.ắ.n xuống, thịt đều mọng nước, hương tỏi nồng nàn xộc thẳng lên cánh mũi.

Vị cay tê hòa quyện cùng đủ loại hương vị đậm đà, phong phú. Thịt ba chỉ hề ngấy ngán vì dầu mỡ, mà ăn càng thêm khoái khẩu.

“Thật mỹ vị đúng , Điện hạ?” Nàng nếm thử một miếng quên hỏi ý cạnh, đôi mắt tràn đầy mong đợi: “Đây chính là món vô cùng tâm đắc! Nếu thưởng thức thịt mà thiếu tỏi, e rằng hương vị sẽ giảm ngót nửa. Điện hạ hãy dùng thêm vài miếng, chẳng thơm ?”

Hoài Vương: “…”

Khóe miệng khẽ giật giật, lùi xa nàng một chút, đoạn lựa lời từ chối, đáp qua loa: “Khẩu vị của cô nương quả là độc đáo.”

“Cũng tạm thôi.” Nàng khẽ: “Đáng tiếc đậu hũ thối. Có lẽ Điện hạ từng nếm thử bao giờ. Món kỳ thực là đậu hũ ủ cho lên men, đến khi đủ độ sẽ tỏa mùi thối đặc trưng. Thái lát cho chảo dầu nóng chiên sơ, mùi vị tuy phần khó ngửi song mỹ vị khôn tả. Lần tới, sẽ mang đôi chút tới để Điện hạ nếm thử, chứ?”

Đậu hũ thối vì quá nồng nặc nên hợp khẩu vị nhiều . Tiêu Hoài Khang e ngại mùi hương quá hôi sẽ khó chiêu đãi thực khách, nên cho phép buôn bán tại phố ẩm thực, khiến nàng tiếc nuối khôn nguôi.

 

Nếu vì lẽ , giờ đây nàng thể gọi một đĩa đậu hũ thối lên thưởng thức !

Đương nhiên, chỉ nàng miêu tả thôi cũng đủ khiến Hoài Vương biến sắc, chẳng còn chút hứng thú nào với bữa cơm. Miếng thức ăn thứ hai cũng ngập ngừng chẳng dám đưa lên miệng.

Hoài Vương biểu lộ rõ ý dùng bữa, còn Yến Thu Xuân thì ngược , nàng càng thưởng thức một cách ngon lành, hăng say.

Gà Mái Leo Núi

Món thịt ba chỉ quả thực mỹ vị khôn cùng! Vừa thơm nức giòn tan.

Thịt sườn rim tỏi cũng kém phần tuyệt hảo. Thịt hầm nhừ đến độ tự lìa xương, nàng chẳng cần tốn mấy công sức thể thưởng thức hết từng miếng sườn. Chỉ khẽ c.ắ.n một miếng, thịt tức khắc tách khỏi xương. Một miếng thịt nạc đẫy đà nàng đưa miệng, thớ thịt non mềm tan chảy nơi đầu lưỡi, hòa quyện cùng hương tỏi nồng nàn, quả khiến chẳng thể nào ngưng đũa.

Tuyệt nhiên chẳng thể dừng đũa!

Đôi khi, cảm giác ngon miệng của một thể lây lan sang khác. Đây cũng là yếu tố then chốt để khơi gợi khao khát thưởng thức món ăn.

Hoài Vương dần cảm thấy phiền lòng. Yến gia dù cũng là thế gia vọng tộc, thể dạy dỗ một cô nương cử chỉ thô thiển đến ? Song, vì chút duyên cớ bất đắc dĩ, đành đó mà quan sát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-255.html.]

Thế nhưng, chẳng rõ vì lẽ gì, càng , càng nảy sinh khao khát nếm thử.

Dẫu hương vị phần nồng nặc, song cũng chẳng đến nỗi ghét bỏ. Ngửi mãi , dường như thấy thơm tho lạ thường.

Ánh mắt Hoài Vương lướt qua các món ăn bàn một lượt. Kỳ thực, cách bày trí các món ăn cũng khá mắt, hề ít ỏi về lượng. Trong đó, món khiến chú ý nhất chính là cánh gà chiên tỏi thơm lừng. Những chiếc cánh gà đặt giữa đĩa, phía khứa một đường để gia vị dễ dàng thấm , thể rõ cả thớ thịt non mềm bên trong.

Vỏ ngoài vàng ruộm tầm, lấp lánh lớp dầu mỡ óng ả. Từng chiếc cánh gà căng đầy, mỡ màng gọn mâm. Hắn cũng chẳng thấy miếng tỏi nào hiện hữu, ắt hẳn món chỉ dùng một lượng nhỏ thôi chăng?

Hắn gắp thử một chiếc cánh gà lên, đưa tới mũi hít hà, nhận thấy bản chẳng hề ghét bỏ mùi hương . Hắn đưa miệng c.ắ.n một miếng, vỏ ngoài giòn rụm, chạm môi vỡ tan, thớ thịt mềm mại bên trong tức thì lộ . Hắn c.ắ.n một miếng lớn ngập đầy thịt, thậm chí chẳng hề vướng chút xương nào.

Hương vị … Hắn chẳng ngờ rằng, nó hề tồi chút nào!

Dẫu mùi tỏi đối với thì phần nồng, hương vị nơi đầu lưỡi càng mấy dễ chịu, nhưng khi nhai vài miếng, nhận mùi vị hẳn là khó nuốt chút nào!

Cánh gà chiên quả là mỹ vị tuyệt trần.

Thịt mềm mọng, tan chảy đầu lưỡi, vị mằn mặn vặn. Lại vướng xương cốt, tránh cái điệu bộ nhả xương bất nhã chốn đông .

Hoài Vương gắp hết miếng đến miếng khác, trong lòng mơ hồ như khai mở một thế giới ẩm thực mới lạ. Vừa dứt một chiếc cánh gà, đưa đũa gắp thêm một miếng thịt ba chỉ tỏi cay!

Yến Thu Xuân: “...”

Chuyện là cớ gì? Chẳng lẽ vội thỏa hiệp như ư?

Yến Thu Xuân dõi mắt ăn cạn miếng thịt ba chỉ tỏi cay, đôi mày liễu khẽ chau. Nàng vẫn ngỡ vô cùng ghét tỏi, cớ lúc hết miếng thịt đến ngụm nước, cứ thế liên tục chẳng ngớt, trông bộ dạng ăn ngon lành vô cùng. Chàng cũng chẳng còn nhíu mày nhăn nhó như lúc nãy nữa, mà còn mỉm về phía Yến Thu Xuân, cất lời: “Khó trách nàng ưa thích những món đến . Dẫu bổn vương chút quen, nhưng mùi vị quả thực chẳng tệ chút nào.”

Yến Thu Xuân khẽ giật khóe môi: “… Điện hạ ưng là phúc của .”

Đến lúc , nàng quả thực cạn lời.

Sức hấp dẫn của món ngon thật quá đỗi mãnh liệt, cũng chẳng chuyện ho gì. Nàng nữa dâng lên nỗi tiếc nuối khôn nguôi, chỉ đậu hũ thối, mà ngay cả sầu riêng cũng chẳng , còn nữa…

 

Loading...