Một loạt tiếng bước chân vội vàng tới, vỗ nhẹ lên vai . Một tia đỏ thoáng qua đáy mắt . Nữ tử cất tiếng hỏi, giọng đầy vẻ tò mò: “Vật gì đáng để ngắm nghía ? Huống hồ vật chẳng thể ăn uống dùng việc khác, cứ ôm khư khư cả ngày ?”
Tiêu Hoài Thanh giật hồn, chằm chằm nữ tử đối diện, sắc mặt tối sầm , vội vã đoạt phong thư , tức giận : “Ai cho tỷ cái gan động nó!”
Tiêu Hoài Viên đôi co với , liền để mặc đoạt lấy. Thấy coi nó như bảo vật, nàng chút chột : “Ta chỉ là tò mò mà thôi. Ai mà hiểu nổi tại cứ ôm khư khư thứ đồ chơi chẳng thể ăn uống gì chứ!”
Tiêu Hoài Thanh c.ắ.n chặt răng, trực tiếp nhấc chân đá tới.
Nàng nhanh chóng giơ tay đỡ đòn, song thể thắng khi nàng còn hậu chiêu. Chịu một chưởng từ lòng bàn tay , nàng lăn xuống sườn núi, tức giận hừ lạnh một tiếng: “Tỷ sẽ mách với A Xuân rằng tay đ.á.n.h nữ nhân!”
Sắc mặt đổi, lập tức đuổi theo .
Nàng phá lên giễu cợt , đó thoáng chốc chạy xa.
Chuyện tỷ đ.á.n.h như thế ắt hẳn đầu. Tình cảm giữa hai vô cùng , song những ngày hành quân tẻ nhạt, nàng thích trêu ghẹo vị vẻ ngoài già dặn hơn tuổi , chỉ cần chút khơi gợi dễ dàng khiến nổi giận đùng đùng.
Chỉ là dạo dễ nổi giận hơn .
Nàng lắc đầu khinh thường, tên tân binh mang về một đống ớt cay, mặt nàng càng hiện rõ vẻ ghét bỏ. Không thể dùng để ăn thì giữ gì? Hơn nữa còn mang về nhiều đến !
Gà Mái Leo Núi
Nàng khẽ chạm chiếc răng nanh trắng ngà treo bên hông thắt lưng, khóe môi khẽ cong lên một nụ đắc ý.
Chiếc răng nanh của kẻ địch, đối với nàng, chẳng khác nào một lễ vật chiến lợi phẩm. Đây mới là thứ đáng để chơi đùa nhất!
Nếu dùng nó để tế bái phu quân của nàng, e rằng tiểu tử sẽ phá lên , còn rêu rao với thiên hạ rằng thê tử của lợi hại đến nhường nào…
Tiêu Hoài Thanh nàng bỏ chạy, cũng lười biếng chẳng buồn đuổi theo, một nữa chỗ , trái ớt mà mang tới. Ớt màu đỏ tươi, đỉnh đầu xanh non, phần chóp nhọn hoắt, hình trơn láng, trông chẳng khác nào một lưỡi liềm nhỏ.
Độ dài , tiếc Tiêu Hoài Viên c.ắ.n mất một miếng, để lộ những hạt màu trắng bên trong.
Nghe đây là hạt ớt, chúng thì ớt cay mới thể nảy mầm sinh trưởng.
Ngoài loại nhọn , còn dạng tròn trịa, bề ngoài trông khá bắt mắt, song khi nếm thử thì đầu lưỡi sẽ tê dại và đau buốt. Chàng cũng từng lén thử một , đau đến nỗi nửa ngày cất nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-264.html.]
Quả thực kỳ lạ, rốt cuộc nàng định dùng thứ để gì?
Thực còn một thứ khác hơn, vô cùng hữu ích, do Hoài Vương mang tới, công hiệu tương tự, thậm chí còn nhỉnh hơn một phần.
Tiêu Hoài Thanh áng chừng, trái ớt cay trong tay thể giữ nữa, liền dứt khoát tìm một lá cây, cẩn thận lấy hết tất cả hạt bên trong , gói ghém nhét trong n.g.ự.c áo.
Mong là sẽ hỏng mất chứ?
Khi nhét trong ngực, tay chợt chạm một phong thư. Sắc mặt bỗng chốc trở nên kỳ lạ hơn. Chàng thuận tay sờ lên cổ, nơi vẫn luôn đeo một miếng ngọc bội quý giá, giờ trống rỗng.
Sáng hôm .
Yến Thu Xuân thức giấc, đêm qua nàng ngủ một giấc thật an lành, đến bữa điểm tâm sáng cũng cảm thấy ngon miệng hơn bội phần.
Sáng nay, nàng trổ tài sủi cảo chiên và bánh canh.
Vỏ sủi cảo nàng khác biệt với loại thường thấy, phần to hơn, độ rộng ước chừng bằng lòng bàn tay. Lớp vỏ bên ngoài mềm mại hề khô cứng, bên trong nhân bánh đầy ắp, vỏ ngoài cũng khá dày dặn.
Nhìn qua trông thật mập mạp, hai đầu nhọn hoắt, phần giữa tròn trịa căng đầy. Cắn nhẹ một miếng, nhân bánh mọng nước tràn , ngọt lành vô cùng.
Bánh vô cùng mềm mại.
Vốn dĩ vỏ sủi cảo vị mặn riêng, nhưng mùi vị thanh đạm. Nhân bánh bên trong thường sẽ là phần dậy mùi hơn, gồm một ít hẹ, trứng gà, thêm chút thịt cùng nấm mèo trộn đều .
Vì một chiếc sủi cảo khá lớn nên phần nhân bên trong hiển nhiên thể quá ít ỏi.
Tâm trạng của nàng vô cùng phấn chấn, phàm món nào, nàng cũng c.ắ.n phập một miếng lớn. Ngay cả sủi cảo, chỉ một miếng cũng lộ rõ nhân đầy đặn bên trong. Cắn thêm một miếng nữa, rau hẹ, mộc nhĩ, trứng gà cùng thịt heo hòa quyện , thấm đẫm đầu lưỡi. Trên còn rắc chút hồ tiêu, ngoài vị tươi ngon của nguyên liệu và chút mặn mà của vỏ bánh, đầu lưỡi còn vấn vương cảm giác tê cay.
Miệng nàng đầy ắp thức ăn, khó nhọc lắm mới nuốt trôi. Nàng cảm thấy món vẻ khô khan, ăn xong hai chiếc, nàng dùng thìa múc một muỗng bánh canh.
Khẽ nuốt, bánh canh nóng hổi trôi tuột xuống bụng, ấm nóng vô cùng.
Bánh canh bằng cách nhỏ từng giọt bột qua các lỗ nhỏ môi canh, chỉ cần một ngụm thể húp sạch. Nàng dùng hết những chiếc sủi cảo còn , chẳng kịp nhai kỹ, liền nuốt ực xuống bụng.