Dùng xong bữa, cả nàng mồ hôi lấm tấm trán, nhưng hương vị tuyệt hảo quả thật khó lòng dứt . Cứ mỗi ăn no, lòng dâng lên cảm giác mãn nguyện khôn tả.
Chủ yếu là ngày hôm qua quả là quá dài đằng đẵng.
Kể từ bữa cơm trưa, nàng để bụng rỗng năm canh giờ mà vẫn nạp thêm chút gì, cộng thêm tám chín canh giờ ngủ đêm, thành thử, lương thực nạp cả một ngày đều sớm tiêu hóa sạch sành sanh.
Khi gần dùng hết bữa, nàng húp một miếng bánh canh cuối cùng, nuốt miếng sủi cảo còn sót trong miệng xuống bụng, sang trông về phía Thủy Mai: “Ta cùng nàng ngoài một chuyến !”
Nàng rước vị thiếu niên về, mời Tiêu phu nhân chứng kiến giúp . Chắc hẳn bà sẽ từ chối lời thỉnh cầu của , nhưng chẳng vị thiếu niên đó ưng thuận chăng. Hơn nữa, nếu tự chạy chuyện , e rằng chút ngại ngùng.
Thủy Mai liền vội vàng ngắt lời nàng: “Tiêu phu nhân rằng đợi cô nương dùng điểm tâm xong, hãy tới gặp phu nhân một chuyến. Bà việc giải quyết thỏa .”
Yến Thu Xuân: “???”
Đã xong xuôi cả ?
Nàng khẽ lau miệng vội vàng, chẳng chút chần chừ, liền vội vã bước qua. nàng quên mất cước bộ đang thương, vì thế khi vội vàng dậy, hình loạng choạng, vết thương ở mắt cá chân thêm phần đau đớn!
Thủy Mai vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng.
Đến sân của Tiêu phu nhân, nàng chợt chùn bước, lòng khẽ chần chừ, e rằng các chủ tử khác đang mặt sẽ cảm thấy khó xử. Dù chuyện vốn loan báo rộng rãi, song thẳng mặt nàng, e cũng mấy thỏa.
khi nàng bước chân sân, liền nhận trong sân chẳng bóng nào khác.
Hoàng ma ma đợi từ lâu, nở nụ hiền hậu: “Cô nương mau đây. Phu nhân đang ngóng đợi.”
Chú ý tới dáng vẻ khập khiễng của nàng, bà khẽ cau mày, chút ngạc nhiên: “Cô nương đây là vì lẽ gì?”
Gà Mái Leo Núi
“Không , đêm qua bất cẩn, chỉ sẩy chân khẽ một chút mà thôi.” Nàng khẽ , liền theo bà trong phủ.
Thủy Mai và Hoàng ma ma theo trong.
Tiêu phu nhân đang uống , thấy nàng tới, tiên ân cần hỏi han về mắt cá chân của nàng. Biết gì nghiêm trọng, liền khẽ ngoắc tay: “Mau đây .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-265.html.]
Yến Thu Xuân ngoan ngoãn xuống. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thể chờ đợi thêm nữa, liền vội vàng mở lời hỏi: “Bá mẫu, xong xuôi ạ? Người chọn là ai ạ? Ta liệu thể nắm giữ trong lòng bàn tay ?”
“Yên tâm, y lời.” Tiêu phu nhân nở nụ hiền từ với nàng, lấy từ trong tay áo một miếng ngọc bội sáng ngời, nhẹ giọng : “Đây là đồ vật tùy của . Người bình thường khi trông thấy đều sẽ nhận . Khi con đeo nó , ắt sẽ tự hiểu ý.”
Nàng khẽ run trong lòng, song những nghi hoặc nàng đè nén, tự nhủ rằng hẳn là bản nghĩ quá nhiều.
Sao Tiêu phu nhân thể tùy tiện chuyện chứ? Dẫu thì việc cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời của quý tử nhà bà mà.
Nàng chần chừ đưa đôi tay ngọc , còn kịp đón lấy, phu nhân sảng khoái nhét thẳng miếng ngọc bội tay nàng mà dặn dò: “Cầm chắc cho !”
Ngọc gọn trong lòng bàn tay, nàng mới giật nhận điều bất thường. Vật ấm áp đến lạ?!!! Chẳng lẽ ai kịp chườm ấm nó trong khoảnh khắc ngắn ngủi ?
Nàng mở to đôi mắt hạnh, chằm chằm vật trong tay. Nâng ngọc bội lên cao, nàng thử kỹ, mặt ngọc mang sắc xanh nhạt lóa mắt.
Khi lật mặt ngọc , nàng mới nhận thấy mặt hề khắc hoa văn, mà chỉ độc một chữ!
nét chữ mờ nhạt, nhất thời nàng cũng thể rõ đó là chữ gì, chỉ cảm thấy quen thuộc lạ thường. Dĩ nhiên, bất luận , chủ nhân của vật , tuyệt nhiên hạng thư sinh phóng khoáng đơn thuần!
Trái tim nàng lúc đập như trống bỏi, gò má cũng khẽ nóng ran. Song vẫn dám tin, nàng khẽ giọng hỏi: “Bá mẫu, chủ nhân miếng ngọc bội rốt cuộc là ai?”
Tiêu phu nhân bình thản đáp: “Chẳng lẽ con ư? Đó là chữ Tiêu của Tiêu gia . Mau cất kỹ . Con cứ sốt sắng như khiến hỏi lão Lục cũng vô cùng sốt ruột, đêm qua nào ngủ yên giấc.”
Trong khoảnh khắc , nàng rõ ràng cảm nhận gò má nóng bừng như bốc hỏa, nóng đến nỗi xử trí , tứ chi cũng trở nên luống cuống.
Quả nhiên là Tiêu Hoài Thanh! Tiêu phu nhân thật sự định gả con trai cho nàng ?
“Bá mẫu, chuyện … con…” Nàng lúng túng đến mức chẳng thốt nên lời.
Mặc dù nàng từng ấp ủ chút hy vọng xa vời về , nhưng nàng thừa lý trí để nhận mối thâm tình giữa nàng và đến độ . Bởi , nàng vẫn luôn nghĩ đến việc tìm đại một phu quân bất kỳ.
Vả , nếu tình cảm tiến triển đến mức đó, nàng tin rằng với tính cách Tiêu gia, ắt hẳn sẽ chẳng bận tâm chuyện nàng giả bộ đính hôn.
Song nàng nào ngờ Tiêu phu nhân chọn lựa để cùng nàng thực hiện cuộc hôn sự giả . Nàng cảm giác đúng đắn cho lắm, cứ như thể nàng đang bức hôn …