Vừa ớt nên nàng cũng chẳng định lượng mới . Khi nêm nếm, nàng căn cứ thói quen kiếp và khẩu vị kiếp , giảm bớt đôi phần, song nào ngờ vẫn cay đến .
Triệu Thục Hoa xua tay, lau nước mắt, sụt sịt mũi, : “Không , là do từ đến nay từng ăn cay. Muội cũng rõ khẩu vị của bọn xưa vốn đạm bạc, nào ngờ kinh thành ưa những món đậm đà đến .”
Yến Thu Xuân gãi đầu: “Vậy tỷ còn nếm thử nữa chăng? Bằng , sẽ thêm món khác .”
“Chẳng cần !” Triệu Thục Hoa lắc đầu: “Thật ưa thích món , nếu thể bớt đôi phần cay nồng thì thật tuyệt diệu.”
Yến Thu Xuân khẽ đáp: “Đương nhiên là .” Nàng cầm một ly nước lọc đặt mặt Triệu Thục Hoa, : “Tỷ cứ nhúng qua nước một lượt là .”
Hai liền an tọa, còn Thủy Mai thì bếp dùng bữa của .
Nàng cầm đũa, Cổ quản gia đột ngột vội vã chạy tới, gấp gáp : “Bẩm cô nương, Tiêu phu nhân cùng Lục thiếu gia đến!”
Yến Thu Xuân mau chóng dậy, kinh ngạc hỏi: “Là vị nào quang lâm ?”
“Chính là Tiêu phu nhân và Lục thiếu gia. Hai vị đang ở tiền viện. Lục thiếu gia mang ớt cay và lễ vật đến cho cô nương, còn Tiêu phu nhân cùng đồng hành.” Cổ quản gia lập một nữa.
Biên tập: Ếch Ngồi Đáy Nồi
Yến Thu Xuân vội vã bước , song khi vẫn kịp dặn dò Triệu Thục Hoa đôi lời. Nàng chạy vội ngoài, liền trông thấy Tiêu phu nhân đang ngắm nghía nơi đây, ngừng gật gù tán thưởng.
“Bá mẫu!” Yến Thu Xuân cất tiếng hô to.
Tiêu phu nhân mỉm đầu : “Ôi chao, A Xuân đến . Ở nơi con thích ứng ?”
“Khá ạ, còn vô cùng dễ thích nghi.” Yến Thu Xuân ngoan ngoãn tươi, kéo tay bà . Sau khi đáp lời, nàng mới đưa mắt về phía Tiêu Hoài Thanh, khóe mắt cong cong: “Tiêu tướng quân.”
Hôm nay Tiêu Hoài Thanh vận đồ đen như khi, nhưng cũng chẳng khác biệt là bao. Vẫn là kiểu dáng đơn giản, gọn gàng, cổ tay áo buộc chặt, tề chỉnh như thể bất cứ lúc nào cũng thể lâm trận giao đấu.
Dáng khá cao, cúi đầu mặt, vặn trông thấy mái tóc nàng chỉ cài một cây trâm đơn giản. Khóe môi khẽ cong, đáp lời: “Ừm, Yến cô nương. Ớt cay giao cho Cổ quản gia. Sính lễ cầu hôn thuở tề tựu, nay đến để bổ sung thêm.”
Tiêu Hoài Thanh dứt lời, Diêm Hướng sớm đợi sẵn, lập tức mang đồ đạc trong tay đến mặt nàng, cầm một hộp gỗ lớn, giọng vang vọng: “Yến cô nương, đây là tướng quân cố ý mang tới cho . Số lượng tuy chẳng nhiều, song phẩm chất tuyệt đối thượng thừa…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-286.html.]
“Diêm Hướng!” Tiêu Hoài Thanh khẽ che miệng nhắc nhở.
Diêm Hướng hì hì, thêm gì nữa nhưng vẫn nháy mắt hiệu với Yến Thu Xuân.
Hắn bụng như , nàng đừng quên chừa cho một phần đồ ăn ngon. Dù thì cũng từng ơn tương trợ nàng.
Yến Thu Xuân cảm thấy buồn , nàng gật đầu, tỏ vẻ nhận ám hiệu của , bước tới nhận lấy chiếc hộp .
Diêm Hướng vốn tâm tư đơn thuần, thấy món đồ khá nhẹ nên chẳng để tâm mà trực tiếp đưa qua cho nàng.
Ban đầu Yến Thu Xuân cũng nghĩ chiếc hộp nhẹ nên nhất thời hề phòng , thế là hộp gỗ liền rơi thẳng xuống đất, suýt chút nữa nàng ngã quỵ.
May mắn , Tiêu Hoài Thanh phản ứng nhanh nhạy, vươn tay đỡ lấy nàng. Chỉ là , bàn tay to lớn của nắm chặt mu bàn tay Yến Thu Xuân.
Dường như trong khoảnh khắc đó, hai vội vàng liếc mắt , kinh ngạc đến nỗi lập tức buông tay. Chiếc hộp rơi xuống, lúc Yến Thu Xuân bắt lấy nhưng kịp. Cũng may Tiêu Hoài Thanh nữa đỡ .
“Hô… Hô hô…” Vị tiểu tướng quân xông pha sa trường, quên chiến đấu, thế nhưng giờ phút vì bắt lấy hộp gỗ mà khẽ đổ mồ hôi lạnh.
Yến Thu Xuân cũng kinh ngạc những diễn biến bất ngờ .
Thủy Mai : “Cô nương, để nô tỳ xin cầm cho.”
Tiêu Hoài Thanh nhanh chóng đưa qua. Nàng nhận lấy chiếc hộp liền cảm thấy nó thật sự nặng, nếu nàng sức lực phi phàm thì khó lòng khiêng nổi hộp .
Yến Thu Xuân thấy thì khẽ đưa tay che miệng : “Bá mẫu, Tiêu tướng quân, đúng lúc con xong bữa cơm, đang chuẩn dùng. Nếu hai vị việc gì, chi bằng nán dùng bữa cùng chúng con, chăng? Chẳng qua, ở đây chỉ một con, mà còn bằng hữu Triệu Thục Hoa nữa.”
Tiêu Hoài Thanh nhướng mày: “Triệu cô nương cũng đang ở đây ?”
Gà Mái Leo Núi
“Vâng, cảm ơn Tiêu tướng quân đưa nàng đến đây!” Yến Thu Xuân quả quyết đáp.
Tiêu phu nhân vốn nãy giờ yên lặng lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát đôi trẻ . Nghe lời , bà mới chậm rãi cất lời: “Được đó, đồ ăn đủ ? Lão Lục e rằng sẽ ăn khá nhiều đấy.”
“Đã đủ ạ, nếu đủ, chúng thêm vài món nữa.” Yến Thu Xuân dịu giọng đáp, khẽ gật đầu: “Chúng hãy trong sân . Bên ngoài quá nóng bức, bên trong băng phiến giải nhiệt, nghiễm nhiên là do bá mẫu phái đưa tới đây đó.” Thấy Tiêu phu nhân đồng ý, nàng liền về phía Thủy Mai: “Thủy Mai, phiền ngươi chiêu đãi Diêm phó tướng vài chén .”