Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:03:41
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thập Trọng Thiên, tuy Khuynh Thiên không có trong danh sách được mời nhưng hắn ta thông thạo tin tức, rất nhanh đã biết được động thái của Ma thần.

Hắn ta nằm trên giường đá d.a.o quang, sắc mặt khó coi, bên cạnh có một nữ tử đang tỉ mỉ xử lý vết thương cho hắn ta.

“Ta phải đi xem.”

Hắn ta muốn đứng dậy nhưng bị nữ tử đẩy ngược trở lại.

“Ngươi bị thương thành thế này rồi còn đứng dậy làm gì? Ma thần không gọi ngươi tự nhiên là không cần ngươi, ngươi hà tất phải tự chuốc nhục.”

Quan hệ đồng sự trong Ma tộc không quan tâm lẫn nhau giống như trong Tu giới.

Trong bọn họ ai bị thương, chỉ có thể bị chế giễu là vô dụng.

Sau khi Khuynh Thiên trở về, hàng ngày bị đồng sự châm chọc, thân hình đã gầy đi mấy vòng.

“Phu nhân không biết, lần này có đại sự, ta nhất định phải đi.”

Nữ tử nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thờ ơ nói: “Các ngươi có thể có đại sự gì, chẳng qua là làm điều ác, g.i.ế.c người phóng hỏa.”

Khuynh Thiên ngừng lại, đột nhiên tiến sát gần nàng ta, nói: “Ngươi biết không, lần này ta xuống giới tìm thuốc cho ngươi thì gặp một nữ tu, rất giống ngươi.”

Nữ tử lập tức nhìn vào mắt đỏ m.á.u của hắn ta: “Sau đó thì sao?”

“Chơi đùa một chút với nàng ta, vết thương này chính là do nàng ta để lại, thậm chí nàng ta biết yếu điểm của ta ở đâu.”

Nữ tử đột ngột đứng dậy: “Ngươi nghi ngờ ta?”

Khuynh Thiên thư thái dựa nghiêng vào đó: “Sao có thể, chẳng lẽ ngươi biết yếu điểm của ta ở đâu?”

Vai và cổ của nữ tử từ từ thả lỏng, không vui nói: “Nếu ta biết, ta đã g.i.ế.c ngươi từ lâu rồi!”

Khuynh Thiên cười: “Vì vậy nói nàng ta và ngươi rất giống, không phải là nghi ngờ ngươi.”

“Vậy ngươi có ý gì.” Nữ tử mở to mắt hỏi.

Khuynh Thiên xuống khỏi giường, vừa chỉnh trang y phục vừa nói: “Nhân tộc có quá nhiều người giống nhau, ta chỉ nghĩ đây là một sự trùng hợp thú vị. Hoặc có lẽ nàng ta là người thân nào đó của ngươi? Từ khi ngươi theo ta về đây, chưa từng nghe ngươi nhắc đến những người thân đó, ngươi có muốn gặp họ không?”

Dường như hắn ta chỉ hỏi bâng quơ, nhưng nữ tử lại kinh hãi đến đổ mồ hôi lạnh.

Nàng ta thẫn thờ nói: “Nếu ta muốn gặp, ngươi sẽ để ta gặp sao?”

Khuynh Thiên chậm rãi nói: “Có thể. Trước đây việc này rất đơn giản, nhưng bây giờ lại có chút khó khăn rồi.”

“Sao lại như vậy?” Nữ tử nhìn sang.

Khuynh Thiên đáp: “Đây chính là lý do ta phải đi gặp Thần tôn. Hóa Kiếm Thanh Diệu Tiên Tôn, hắn đã trở lại.”

“Vết thương này của ta, ngoài việc đến từ nữ tu giống ngươi còn đến từ Vạn Kiếm Quy Tông của hắn.”

Nữ tử là người phàm, năm xưa đại chiến Thần Ma thảm khốc thế nào nàng ta cũng không biết, cũng không muốn biết.

Nhưng nàng ta biết rằng kiếm tiên trở lại có nghĩa là địa vị của Ma thần có thể sẽ bị lung lay, có nghĩa là Nhân giới lại sẽ khai chiến với Ma thần, có nghĩa là cuộc sống yên bình mà nàng ta khó khăn lắm mới có được sẽ lại bị biến động.

Nàng ta muốn hỏi thêm gì đó nhưng Khuynh Thiên đã biến mất khỏi Thập Trọng Thiên, đi lên tầng trên.

Nhân giới, sau khi Trường Thánh rời đi, Tiết Ninh lập tức trả phòng rời đi.

Ban đêm đi đường an toàn hơn nhiều, vì kiếm tiên trở lại, Ma tộc không dám tùy tiện xâm nhập Nhân giới, những tu sĩ khác cũng đều đi về Vô Tranh Tiên Phủ, nàng gần như có thể ngang nhiên đi lại, muốn làm gì thì làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-106.html.]

Tiểu Quy vẫn đang nghiêm túc ấp trứng, thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng, Tiết Ninh hỏi nó làm sao cũng không nói rõ được, chỉ có thể thỉnh thoảng cho nó ăn chút đồ coi như là an ủi tâm lý.

Gọi là tai qua nạn khỏi ắt có hậu phúc, Tiết Ninh trong hiểm cảnh đột ngộ, hiện nay đã từ Trúc Cơ lên thêm một tầng, mặc dù rất nhanh, rất có hiệu quả nhưng nàng vẫn hy vọng tình huống trước đó không tái diễn nữa.

Mỗi khi nghĩ đến tình cảnh lúc đó, nàng không thể không nghĩ đến Ma thần.

Tiết Ninh bực bội xoa xoa vết đỏ ở cổ, không biết dùng bao nhiêu phấn cũng không che được, muốn dùng hoa điền che lại cũng không được, vết này giống như Trường Thánh, đầy dữ tợn, hận không thể để cả thiên hạ đều biết.

Bất đắc dĩ, Tiết Ninh chỉ có thể lấy khăn choàng quấn quanh cổ, coi như là quàng khăn.

Dùng chân đi đường đối với nàng, người muốn đi nhanh thì vẫn quá chậm, trừ khi chiến đấu nàng cũng không biết bay, còn dùng pháp khí thì... thôi đi, đạp lên kiếm cốt của Tần Giang Nguyệt mà bay? Nàng không làm được, cũng không dám làm.

Đi qua một vườn trái cây, Tiết Ninh nhìn quả trên cây, giống như táo?

Không nói rõ được, nàng không ăn, chỉ nghĩ có thể mượn chúng để tăng tốc?

Dùng linh lực hái vài quả táo, Tiết Ninh giống như Na Tra đạp phong hỏa luân mà bay về phía trước, thực sự nhanh hơn nhiều so với dùng chân, cũng không đến mức cuồng phong làm mất mặt, chỉ là buổi tối, quả táo bị nàng đạp ra tia lửa, có chút nóng chân.

Vừa lục tìm pháp khí trong nhẫn Càn Khôn tìm vật thay thế phù hợp hơn, Tiết Ninh vừa tăng tốc đi về phía Tây.

Bất kể kiếm tiên có phải là Tần Giang Nguyệt hay không và sẽ mang lại những biến cố lớn thế nào cho cốt truyện, mục đích ban đầu của nàng vẫn không thay đổi.

Nàng luôn chỉ muốn tìm một nơi yên ổn để bảo vệ bản thân, chờ đợi mọi chuyện lắng xuống rồi tính tiếp.

Nơi trước đây không thể ở lại được nữa, trong vài ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy, đều là những nhân vật có tên có tuổi, rõ ràng là nơi diễn ra nhiệm vụ chính tuyến.

Vậy thì đi về phía Tây, tuy rằng nguyên tác không còn nhiều tác dụng nhưng nàng chỉ có thể dựa vào đó. Phía Tây Nhân giới bốn bề là núi, cư dân rất thưa thớt, cốt truyện cũng hoàn toàn không nhắc đến, đến lúc đó nàng tìm một ngọn núi ở lại, thỉnh thoảng xuống núi để cải thiện cuộc sống, như vậy cũng rất tốt.

Còn về nhiệm vụ của Ma thần, nếu không thể né tránh được thì binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn.

Không bay được bao xa, Tiết Ninh đã nhìn thấy dưới bóng đêm có một đoàn xe sáng rực.

Đoàn xe rất đông người ngựa, trong đó không thiếu cao thủ tu vi cao, Tiết Ninh cảnh giác dừng lại, trong đó nàng nhìn thấy người quen.

Gương mặt thoáng hiện trong màn xe đó là Giang Trạm.

Hắn ta ở giữa đoàn xe, phía trước còn có một chiếc xe ngựa hoa lệ, bên ngoài xe ngựa che màn sa màu vàng sáng, không gì không tỏ rõ thân phận của người sở hữu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đó có lẽ là Nhân Hoàng.

Họ đi theo hướng hoàn toàn ngược lại với nàng, nàng muốn trốn vào nơi hoang vu, còn Nhân Hoàng chắc là muốn đến Tu giới.

Tiết Ninh suy nghĩ một lát, cũng đúng, dù Nhân Hoàng không có linh căn, không thể tu luyện nhưng hắn ta là chân long thiên tử của Nhân giới, là nơi tụ hội của tử khí nhân gian. Sau khi Tiết Ninh tiến vào Trúc Cơ, thần thức càng ngưng tụ lâu hơn so với trước đây, có thể nhìn rõ tử khí trên xe ngựa đó.

Nhưng tử khí này quá mỏng manh, gần như tan biến.

Ngược lại, vị trí của Giang Trạm phía sau lại đậm đặc hơn.

Trước đây không chú ý, trên người Giang Trạm cũng có tử khí sao?

“Ai đó?”

Có cao thủ phát hiện dấu vết linh lực, lập tức đuổi về phía Tiết Ninh, khuôn mặt trắng nõn của nàng dưới màn đêm cực kỳ nổi bật. Giang Trạm vốn đã gần ngủ, nghe thấy động tĩnh bèn vén rèm xe nhìn ra ngoài, thấy Tiết Ninh đạp quả mà đi, tia lửa b.ắ.n ra.

“…” Đang mơ màng, thấy quả phát điện, trên trời có sấm? Thôi, ngủ tiếp.

Vừa nằm xuống vài nhịp, Giang Trạm lại ngồi dậy, thân vệ bên ngoài xe gọi: “Vương gia?”

Giang Trạm ấn ấn mi tâm, khàn giọng nói: “Đi nói với tu sĩ kia đừng truy đuổi nữa, đó là người của chúng ta, để nàng qua.”

“Vâng.”

Loading...