Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:03:43
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thân vệ rất do dự không biết từ khi nào họ có nhân tài như vậy, nhưng thôi, Vương gia nói có là có.

Hắn ta tìm các tu sĩ khác truyền đạt lại lời Vương gia, không truy đuổi vị cao thủ có tu vi cao kia nữa.

“Nếu đã là người mình, hà cớ gì phải lén lút?”

Cao thủ là một kiếm tu, tuổi trẻ khí khái, áo đỏ rực rỡ nhưng pháp khí trong tay lại không phải kiếm.

Tất cả kiếm trong Lục giới đều đang tranh sủng tại chỗ kiếm tiên.

“Đi theo ta, hiện nay bệ hạ đang cần người, đừng chạy lung tung.”

Kiếm tu để lại câu này rồi chờ Tiết Ninh cùng đi, Tiết Ninh dừng lại một chút, hoàn toàn không nghi ngờ nếu nàng không đi, người này sẽ tiếp tục truy đuổi.

Nhìn y phục của hắn ta, không phải người của Vô Tranh Tiên Phủ nhưng là kỳ Kim Đan, không biết đấu với Tần Bạch Tiêu hiện giờ ai lợi hại hơn?

“Sao ngươi không đến Tiên Phủ?” Tiết Ninh vừa đi vừa hỏi hắn ta.

“Chẳng phải chúng ta đã đi sao?”

“Xin lỗi, ta nói lời thừa rồi.”

“Không sao, ngươi trông có vẻ là người thích nói lời thừa thãi.”

“…”

“Ngươi không có việc gì mà đạp quả làm gì, pháp khí giữ lại để ngắm à? Phàm nhân thấy không biết sẽ chê cười chúng ta thế nào, thật là mất mặt tu sĩ.” Kiếm tu nhíu mày, vẻ mặt đầy chê bai.

Tiết Ninh không vui, nhìn chằm chằm pháp khí trong tay hắn ta: “Ngươi toàn thân đầy kiếm ý, một kiếm tu lại dùng sáo của nhạc tu làm pháp khí? Phàm nhân thấy không biết sẽ chê cười chúng ta thế nào, thật là mất mặt tu sĩ.”

“Ngươi…”

“A Ninh.”

Giọng Giang Trạm cắt ngang lời kiếm tu, Tiết Ninh nhìn sang, thấy sắc mặt hắn ta tái nhợt, xuống xe ngựa dưới ánh mặt trời vừa mọc, vội vã đi tới chỗ nàng, vì trọng thương mà suýt ngã.

Tiết Ninh nhìn không nổi, đưa tay đỡ hắn ta một chút.

Dường như hắn ta có chút ngạc nhiên, lập tức đứng thẳng lại, ôn tồn nói: “Ngươi định đi đâu? Nơi này nguy hiểm, đồng bạn của ngươi đã không còn, chi bằng theo đội của chúng ta đi qua trước.”

Tiết Ninh nhìn xung quanh: “Nơi này nguy hiểm?”

Giang Trạm ho khan hai tiếng, một chút m.á.u b.ắ.n lên áo lông hồ ly trắng như tuyết làm Tiết Ninh nheo mắt lại.

Nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của hắn ta, nàng lại càng nghĩ đến Tần Giang Nguyệt.

Mỗi lần nghĩ đến hắn, lòng nàng lại đau nhói, đau đớn âm ỉ.

“Phải, ngươi không biết sao?” Giang Trạm nghiêm mặt nói: “...Nó đã đến.”

Sương mù không biết từ khi nào đã che khuất ánh mặt trời, dù trời đã sáng, rừng cây vẫn đen kịt.

Sương mù mờ ảo che mờ tầm nhìn, hương thơm của cây cỏ vừa rồi đã trở thành mùi hôi thối.

“Nơi này có một đại yêu ngàn năm, rất mạnh, mấy lần Vô Tranh Tiên Phủ phái người đến tiêu diệt đều thất bại trở về.” Giang Trạm khàn giọng nói: “Nhân Hoàng muốn lấy yêu đan của đại yêu này làm lễ vật gặp mặt kiếm tiên.”

“Những người này đều đến giúp bệ hạ đoạt yêu đan.”

Tiểu Quy trong tay áo Tiết Ninh nhúc nhích nhưng không nói gì.

Không cần nó lên tiếng nàng cũng hiểu ý nghĩa của nó.

Có lẽ nơi này có cơ hội để trứng thứ hai nở.

Tiết Ninh từ chỗ vừa biết tin cảm thấy phiền muộn chuyển thành khó xử.

Nhân Hoàng thì nàng không có nhiều lo lắng, nhưng... tranh đồ với kiếm tiên, chuyện này có phải hơi quá điên cuồng rồi không?

Tiết Ninh trầm ngâm che miệng suy nghĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-107.html.]

Kiếm tiên trở lại, mặc dù thân phận còn nghi vấn, Tiết Ninh không thể xác định đối phương là thật hay giả, liệu có liên quan đến Ma thần hay không, nhưng cốt truyện gốc chắc chắn không thể tham khảo chính xác nữa.

Đại yêu này trong nguyên tác chưa từng xuất hiện, không biết phải đánh thế nào, có đánh thắng được không, ngoài yêu đan còn có bảo vật gì khác, nàng đều không có bất kỳ khái niệm nào.

Nhìn quanh, trong đội ngũ của Nhân Hoàng có không ít cao thủ, rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ để lấy yêu đan.

Cứ xem thế nào đã.

Biết đâu tín hiệu của Tiểu Quy là thứ gì khác?

Sau sự xuất hiện của quả trứng lam, nàng rất mong đợi xem quả trứng thứ hai có thể mang đến điều gì bất ngờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lặng lẽ tự bổ sung linh lực, Tiết Ninh lên xe ngựa của Giang Trạm: “Ta sẽ ở ngoài, ngươi vào trong đi, khí độc này người phàm hít phải sẽ gặp chuyện.”

Giang Trạm như rất ngạc nhiên vì nàng quan tâm đến mình, ôn tồn nói: “Không sao, trước khi đến đây chúng ta đều đã uống Thanh Tâm Đan rồi.”

Tiết Ninh tựa lưng vào xe ngựa, Giang Trạm từ phía bên kia lên xe cũng không ngồi vào sâu bên trong, chỉ đứng ở cửa kéo rèm, dù đối mặt với cảnh tượng kỳ quái thế này, hắn ta vẫn như đang ngắm hoa thưởng nguyệt.

Tiết Ninh liếc nhìn hắn ta, chậm rãi nói: “Không bằng chúng ta nói cho rõ ràng đi.”

Giang Trạm khựng lại.

“Ngươi sớm đã biết ta là người ngươi cần tìm rồi, cũng nên hiểu rõ vì sao tổ tiên ngươi và Giang gia cắt đứt liên lạc.”

“…” Nói đến đây, Giang Trạm thực sự không cần giả ngốc nữa.

Hắn ta dừng lại một chút, từ tay áo lấy ra một cái hộp gấm rồi mở ra, bên trong có một viên ngọc đang phát sáng.

“Ngươi dùng nó để phát hiện thân phận của ta?” Tiết Ninh tiến gần một chút để xem xét.

Giang Trạm vừa gật đầu, viên ngọc đã bị nàng đoạt lấy.

“Giờ đã là của ta rồi.” Tiết Ninh không nói hai lời bỏ vào nhẫn Càn Khôn.

Mấy hộ vệ bên cạnh Giang Trạm định tiến lên giành lại nhưng bị hắn ta ngăn lại.

“Đây vốn là vật của tiên quân, trả lại cho tiên tử cũng coi như vật về với chủ, nó cũng đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi.”

Không còn giả vờ nữa, vẻ ôn hòa trên mặt Giang Trạm cũng giảm đi vài phần, sự cao quý thuộc về hoàng tộc bắt đầu hiện rõ.

Thực ra hắn ta không phải là hoàng tộc bẩm sinh, nhưng trên người lại có tử khí của đế vương, xem ra vương vị dị tánh thật sự không thể tùy tiện phong, phủ Tề Vương tồn tại lâu như vậy, dù hiện tại quyền lực bị phân chia nhưng vẫn không ngừng phân tán tử khí đế vương của Nhân Hoàng.

Năm nay Nhân Hoàng mới có một hoàng tử, cũng có thể một phần của tử khí đế vương đã phân tán cho hoàng tử đó, không ngạc nhiên khi tử khí trong xe ngựa phía trước lại mỏng manh như vậy.

“Nhân Hoàng hà tất phải đích thân đi theo?” Tiết Ninh quan sát xung quanh: “Đại yêu này có khí tức dày đặc, không dễ đối phó, ít nhất cũng phải đạt đến cấp bậc Nguyên Anh.”

Giang Trạm đã nói trước đó, Vô Tranh Tiên Phủ phái người đến bình yêu nhưng mấy lần đều thất bại trở về.

Trên Nguyên Anh chính là Độ Kiếp Đạo Quân, mà ở Vô Tranh Tiên Phủ cũng chỉ có hai vị đạo quân, e rằng phải là Mộ Không Du hoặc Nhiếp Bàn đích thân đến mới có thể hạ gục nó.

“Đích thân đến mới thể hiện được thành ý.” Giang Trạm ngắn gọn trả lời.

Tiết Ninh nhìn chằm chằm vào hắn ta, đối diện một lúc rồi nói: “Mục đích ngươi tìm ta ta đại khái đã biết, là để củng cố địa vị của phủ Tề Vương, có lẽ còn có mục đích khác, nhưng đều không khó đoán. Còn Nhân Hoàng thì sao?”

Nàng hạ giọng, tiến lại gần hơn, gần đến mức Giang Trạm có thể ngửi thấy hương hoa dành dành nhè nhẹ trên người nàng.

Hắn ta tránh né, ngước mắt lên, cơ thể lùi lại, ánh mắt dừng lại trên cây trâm hoa dành dành cài trên tóc nàng, thầm nghĩ không phải là hoa thật mà vẫn có thể phát ra hương thơm của hoa thật, quả nhiên là tiên pháp huyền diệu.

“Ta đang nói chuyện với ngươi đấy.”

Hắn ta vẫn im lặng, Tiết Ninh lên tiếng thúc giục.

Giang Trạm nuốt nước bọt, ánh mắt di chuyển xuống, chăm chú nhìn vào thiếu nữ này, không biết nên gọi là đường tổ mẫu, tổ cô cô hay một danh xưng thân thuộc khác, nàng trông thật sự không lớn tuổi hơn hắn ta, sao hắn ta gọi ra miệng được.

“Bệ hạ ngài ấy…” Giang Trạm liếc nhìn xung quanh, kiếm tu đã quay trở lại đội hình khi họ gặp nhau, hắn ta rất nhạy bén, Giang Trạm vừa nhìn qua, người đó đã phát hiện, ánh mắt sắc bén nhìn lại.

Giang Trạm nói: “Vào trong rồi nói.”

Trên xe ngựa có bùa cách âm, sẽ không bị kiếm tu nghe thấy.

Loading...