Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:03:47
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Giang Nguyệt vốn không muốn gặp nàng sớm như vậy.

Nàng một lòng muốn rời xa tranh đấu nên sự xuất hiện của hắn chưa chắc đã làm nàng vui.

Hắn cũng không chắc nàng có thể nhận ra hắn không.

Giữa bản thể và hóa thân của hắn vẫn có sự khác biệt nhất định.

Vô Tranh Tiên Phủ ra lệnh cho tất cả tu sĩ thiên hạ đến Tiên phủ bái kiến hắn, hắn không từ chối cuộc chiêm bái này chính là muốn cho Tiết Ninh một cơ hội tự lựa chọn.

Hóa thân của hắn c.h.ế.t đi chưa bao lâu thì có tin kiếm tiên trở lại, nàng không thể không suy đoán liệu kiếm tiên có thể đồng nghĩa với Tần Giang Nguyệt hay không.

Trong lòng nàng chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn có trở lại hay không.

Nếu nàng chọn đi xem thì chứng tỏ trong lòng nàng, hắn vẫn có một vị trí nhất định khiến nàng khó khăn lắm mới rời khỏi Tiên phủ lại mạo hiểm trở lại chỉ để xác nhận khả năng hắn sống lại.

Nếu thật sự như vậy, hắn có thể mong đợi gặp lại nàng.

Nhưng nàng không đến.

Hợp Hoan Tông đã đến Tiên phủ vào ngày hôm qua, họ đi ngày đêm trên phi thuyền bay, sợ trễ hơn các tông môn khác.

Tần Giang Nguyệt dùng thần thức kiểm tra, không thấy bóng dáng Tiết Ninh.

Nàng không đến.

Đây chính là lựa chọn của nàng.

Trong tiềm thức, thực ra hắn cũng hy vọng Tiết Ninh không đến.

Rời khỏi hắn và Tiên phủ, mặc dù nàng trải qua nhiều nguy cơ nhưng rõ ràng trạng thái thoải mái hơn so với khi ở Tiên phủ, con người cũng thoải mái không bị áp lực nhiều.

Thật sự rời xa bọn họ mới là điều nàng nên làm.

Nàng vẫn không đến thì tốt hơn, đến sẽ làm hắn càng mất kiểm soát, nuôi dưỡng những dục vọng không nên có khiến hắn làm những việc mà cả lý trí của hắn và tâm lý của nàng đều khó chấp nhận.

Tư tưởng có logic được công nhận nhưng hành vi của con người không thể chỉ dựa vào tư tưởng để điều khiển.

Áo trắng trên người Tần Giang Nguyệt từ từ chuyển thành màu đen, gần như hòa làm một với bầu trời đen kịt.

Khi mặc áo trắng là không muốn bị dính máu, đối địch cẩn thận, không làm bẩn y phục.

Khi thay áo đen là có ý định không chút kiêng dè, tàn sát tất cả.

Tần Giang Nguyệt là lần chuyển thế cuối cùng của kiếm tiên, cũng là lần hắn thành công độ kiếp sâu sắc nhất trong ký ức.

Sau khi ký ức dài dằng dặc của hắn dung hợp đã tạo nên con người gần như méo mó hiện tại.

Hắn vừa là kiếm tiên cũng là Tần Giang Nguyệt, khi thấy Tiết Ninh có thể gặp nguy hiểm, hắn chủ động xuất hiện trước mặt nàng cũng coi như là một kiểu tự lừa dối...

Đây là đội ngũ của Nhân Hoàng, nàng xuất hiện ở đây để chiến đấu với đại yêu là vì lý do gì tạm thời chưa rõ, nhưng chắc chắn họ sẽ đến Vô Tranh Tiên Phủ.

Dù nàng không theo Hợp Hoan Tông đến, có lẽ sẽ theo Nhân Hoàng đi.

Khả năng một phần vạn này đã cho hắn lý do đặt chân đến nơi này.

Trong tay Tần Giang Nguyệt hiện ra kiếm ý lạnh lẽo, dù không có kiếm Diệt Ma, nhưng bất kỳ thứ gì vào tay kiếm tiên đều có thể trở thành kiếm.

Hắn vừa định ra tay thì xà yêu đột nhiên phát ra tiếng kêu đau đớn.

Khuôn mặt trắng bệch tuấn mỹ của Tần Giang Nguyệt ẩn mình trong bầu trời tối tăm, lặng lẽ quan sát.

Tiết Ninh bị lực hút khổng lồ từ miệng của xà yêu cuốn vào trong bụng.

Cũng không hẳn là hoàn toàn bị động, khi thấy xà yêu há miệng trong chớp mắt, nàng đã có kế hoạch trong lòng, bị hút vào cũng là điều nằm trong dự liệu.

Yêu đan, yêu đan, tất nhiên nằm trong cơ thể của xà yêu rồi. Loài rắn không giống các loài khác, chúng nuốt thức ăn rất chậm, thường nuốt cả con. Sau khi trở thành đại yêu, việc nuốt thức ăn không chỉ dựa vào sự siết chặt, tốc độ cũng không còn chậm nữa, miệng to há rộng, Tiết Ninh và Trương Chỉ bị nuốt vào trong một cách hoàn toàn nguyên vẹn.

Trong một không gian đen tối tanh hôi đầy máu, Tiết Ninh cảm thấy có ai đó nắm lấy tay mình.

Trước mắt lóe lên ánh sáng linh lực, chiếu sáng nửa khuôn mặt bối rối của Trương Chỉ.

“Nắm chặt, đừng để bị cuốn đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-109.html.]

Xà yêu có tu vi tương đương với Nguyên Anh ở Nhân giới, bụng của nó như một tòa cung điện, hai người vào trong trở nên vô cùng nhỏ bé.

“Đại cung điện” đang chấn động, là do xà yêu vẫn không ngừng di chuyển tấn công người khác, tay Tiết Ninh hơi không tự nhiên, nhưng nàng cũng đồng ý với lời của Trương Chỉ.

Thỉnh thoảng có dòng chất lỏng khó chịu trút xuống, một số còn mang mùi m.á.u tanh như những dòng thác đổ xuống, nếu không nắm tay nhau, thực sự rất dễ bị chia cắt.

“Ngươi không cần phải theo ta vào đây.” Tiết Ninh không nhịn được nói: “Ta cố ý vào đây mà.”

Trương Chỉ dừng lại một lúc, một lúc sau mới nói: “Sao ngươi biết ta không cố ý vào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiết Ninh: “Ngươi cũng nghĩ vậy? Thế thì tốt.”

Nếu chỉ vì cứu nàng mà mạo hiểm, nàng sẽ cảm thấy rất áp lực.

Trương Chỉ liếc nhìn nàng một cái, tóc nàng rối tung, trâm hoa dành dành không biết rơi mất từ lúc nào, y phục bẩn thỉu, người rất nhếch nhác nhưng không có chút kiêu kỳ nào, khác hẳn các sư muội của hắn ta.

Hắn ta giấu đi những lời trong lòng không nói ra, cùng Tiết Ninh tiến sâu vào bụng xà yêu, nghe Tiết Ninh đề nghị: “Chúng ta từ trong đánh ra ngoài, thế nào?”

Nàng hỏi: “Ngươi có chắc chắn yêu đan ở đâu không?”

Trương Chỉ trầm tư: “Cần chút thời gian.”

Nếu kiếm bản mệnh ở đây thì nó có thể dẫn đường cho hắn ta, nhưng cây sáo này thực sự không được.

Nghĩ đến đây, hắn ta quay sang nhìn pháp khí của Tiết Ninh, phát hiện nàng không cầm theo gì cả.

“Ngươi...”

Hắn ta định hỏi, Tiết Ninh đã nhanh chóng trả lời.

“Ở đây không dùng được pháp khí.” Nàng đã thử điều khiển cành hoa nhưng thất bại, trong bụng xà yêu có một trận pháp nào đó hạn chế pháp khí, có lẽ cũng để đề phòng việc bị tấn công từ bên trong, ngay cả linh lực cũng bị nén lại rất nhiều.

“Ngươi đừng lãng phí linh lực để chiếu sáng nữa, nếu không lát nữa sẽ không tìm được vị trí của yêu đan đâu.”

Trương Chỉ nghe vậy bắt đầu thử tụ linh lực, khí hải vốn dồi dào nay chỉ còn lại một chút, chẳng đáng kể.

Sắc mặt hắn ta trở nên không tốt, dập tắt linh quang trong tay, xung quanh trở nên tối đen, hắn ta phát hiện tay bị Tiết Ninh nắm chặt hơn.

Hắn ta đột nhiên nói: “Ngươi tên là A Ninh?”

Tiết Ninh khẽ đáp một tiếng, tiếp tục nắm tay hắn ta đi về phía trước.

Trương Chỉ lại hỏi: “Ngươi thuộc môn phái nào?”

Người dưới trướng Nhân Hoàng đều là những người xuất sắc từ các tiên tông, không một ai là tán tu. Trước khi vào đây, Tiết Ninh đã quan sát thấy pháp bào của họ đều khá giống nhau.

Vì vậy, nàng không thể nói mình là tán tu, sẽ rất kỳ lạ.

Do dự một lúc, nàng nói: “Ta là người của Hợp Hoan Tông.”

Trương Chỉ đột ngột giật tay ra khỏi nàng.

Tiết Ninh suýt bị hắn ta hất ngã, cảm thấy có chút bất lực, liếc nhìn về phía hắn ta, nhưng trong bóng tối nên không thấy gì cả.

“Lần sau muốn động thủ thì có thể báo trước không?”

Ở nơi như thế này mà đánh bất ngờ, là sợ bọn họ sống quá lâu sao?

Trương Chỉ vẫn không chịu nói gì.

Một lúc sau, một dải lụa được nhét vào tay nàng, Tiết Ninh nắm lấy, cảm nhận được hắn ta đang kéo nàng về phía trước.

“... Được thôi.”

Tiết Ninh nắm chặt dải lụa, đi theo hướng khác.

Trương Chỉ không đồng ý, muốn kéo lại, Tiết Ninh nói thẳng: “Hoặc là ngươi đi theo ta, hoặc là chúng ta chia ra, tự mình chọn.”

Ba nhịp thở sau, đầu kia của dải lụa rơi xuống.

Có vẻ như từ lúc biết Tiết Ninh là người của Hợp Hoan Tông, hắn ta đã từ chối thẳng thừng.

Hóa ra Hợp Hoan Tông còn có tác dụng này, thật là mở rộng tầm mắt.

Loading...