Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:03:49
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Ninh vốn không nghĩ cần có người giúp đỡ, hắn ta không theo thì cũng tốt.
Nơi này không thể dùng pháp khí, linh lực bị áp chế, hoàn toàn phải dựa vào trí óc và ý chí của bản thân.
Thực ra Tiết Ninh cũng không chắc chắn.
Nàng sợ rắn.
Sau khi xuyên sách, đây là lần đầu tiên nàng trải qua chuyện như vậy.
Mũi ngập tràn mùi tanh hôi, tầm nhìn bị che khuất, con người ở trong bóng tối rất khó tránh khỏi sự sợ hãi tăng lên.
Tim nàng đập nhanh nhưng tự nhủ phải bình tĩnh, Tiểu Quy trong tay áo không ngừng nóng lên, chứng tỏ nàng đang tiến rất gần đến đáp án đúng.
Tiết Ninh từ từ tiến lên phía trước, dưới chân nhầy nhụa ẩm ướt, mấy lần suýt ngã, chỉ có thể vịn vào thành bụng để đi.
Dưới tay toàn là m.á.u tanh, không biết là m.á.u của ai để lại.
Tiết Ninh ngạc nhiên phát hiện, trước đây còn bị ngất xỉu, buồn nôn khi thấy máu, giờ đây nàng lại có thể chịu đựng mà không nôn.
Đây là một bước tiến lớn.
Nàng luôn tiến bộ, đang tách biệt khỏi con người quá khứ của mình, đây là một điều tốt.
Nhưng có những khoảnh khắc, nàng cũng hoài niệm về lần đầu tiên nôn vì m.á.u trước mặt Tần Giang Nguyệt.
Trong thoáng chốc, dường như nàng cũng có thể chấp nhận rằng mình không phải đang hoài niệm khoảng thời gian đó mà là đang hoài niệm người ở bên cạnh trong khoảng thời gian đó.
Kiếm tiên có phải là hắn không?
Nếu không phải, sau khi kiếm tiên trở lại sẽ không ai còn nhớ đến Tần Giang Nguyệt nữa, đúng không?
Tiên quân thực sự trở lại, Bạch Nguyệt Quang trước đây cũng chỉ trở thành hạt cơm nhỏ.
Không sao.
Bọn họ có thể đi tôn thờ kiếm tiên, nàng sẽ là người luôn nhớ đến hắn.
... Cũng không chỉ mình nàng, Tần Giang Nguyệt còn có một người vợ đã gả cho bài vị của hắn, phải không?
Ôn Nhan có vẻ còn danh chính ngôn thuận hơn nàng.
Kết quả của việc suy nghĩ lung tung ở nơi nguy hiểm là Tiết Ninh rất nhanh cảm thấy mặt chua xót, lòng cũng chua xót.
Có chuyện rồi.
Xà yêu nuốt họ, tự nhiên là muốn tiêu hóa họ thành sức mạnh.
Tiết Ninh xác định lại vị trí, mình vẫn chưa ra khỏi dạ dày của nó.
Trong dạ dày tiêu hóa thức ăn tự nhiên sẽ có axit dạ dày.
Mùi axit tanh hôi có tính ăn mòn phả vào mặt, Tiết Ninh vội vàng bay lên, dọc theo thành dạ dày mà bay nhanh về phía trước.
Phải rời khỏi đây nhanh, nếu không sẽ c.h.ế.t không còn xương cốt.
Không có pháp khí kiếm cốt đặc biệt, cũng không còn pháp bảo, khi thực sự phải dựa vào bản thân, Tiết Ninh không yếu đuối và hoảng loạn như tưởng tượng.
Tình huống hiện tại mới thực sự là trạng thái thường trực trong cuộc đời nàng.
Hình như mặt nàng bị axit b.ắ.n vào, nàng không kịp để ý đến đau đớn, tay chân cùng phối hợp chạy trốn đến nơi chưa bị axit xâm thực.
Nhưng sóng axit đến quá nhanh, dù không phải đối mặt với pháp thuật của đại yêu bên ngoài, trong bụng vẫn phải chịu áp lực từ yêu quái Nguyên Anh.
Tiết Ninh tạo ra một chiếc khiên ánh sáng xung quanh ngăn cách dòng axit suýt nuốt chửng nàng ở bên ngoài, nhưng chiếc khiên này chỉ có thể duy trì trong thời gian ngắn, nhiều nhất không quá nửa phút, đó là còn trong điều kiện nàng có công cụ bổ sung linh lực.
Dù sao Tiểu Quy vẫn còn nhỏ, khả năng bổ sung linh lực cũng có hạn, vài lần cố gắng rồi nằm yên không động đậy trên đài.
Tiểu Quy kết nối với những quả trứng khác, lo lắng cho tình cảnh của Tiết Ninh, muốn rời khỏi đài nhưng bị Tiết Ninh giữ lại.
“Ta có thể tự mình làm được.”
Tiết Ninh nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trong mắt nàng lấp lánh ánh sáng màu xanh lục cực kỳ nổi bật trong bóng tối.
Nàng tập trung toàn bộ mộc linh vào mắt nhưng vẫn không tìm thấy lối ra khỏi dạ dày.
Không tìm thấy, vậy thì tạo ra một lối đi thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-110.html.]
Lỗ Tấn tiên sinh đã nói, thế gian vốn không có đường, người đi nhiều thì thành đường.
Tiết Ninh kết ấn bằng cả hai tay, nhắm vào bức tường bên trong mà tấn công, bức tường chấn động, quang thuẫn gần như không chịu nổi mà vỡ ra, sóng axit bao quanh nàng, khao khát muốn ăn mòn nàng nhưng bức tường bên trong vẫn vững như bàn thạch, không có một vết nứt nào.
Linh lực vẫn còn quá mỏng manh sao?
Với chút sức lực này sao có thể lay chuyển được tường đồng vách sắt của yêu quái Nguyên Anh.
Tiết Ninh trấn tĩnh lại, má nàng như chiếc bình sứ bị nung đỏ, vết thương do axit ăn mòn giống như những vết nứt trên bình sứ tinh xảo.
Có một vẻ đẹp mong manh vỡ vụn.
Toàn thân Tiết Ninh đau đớn, mặt cũng đau, biết rằng có lẽ mình đã bị hủy dung.
Dung mạo vốn dĩ không quan trọng.
Nàng cũng không để tâm đến điều đó.
Nhắm mắt lại cảm nhận xung quanh, người bị nuốt vào đây có lẽ không ai giống nàng lúc này, không làm gì cả, chỉ nhắm mắt như đang thiền định.
Mọi người đều sẽ nắm bắt từng giây từng phút, cố gắng tìm kiếm điểm đột phá, nhưng nàng lại nhắm mắt không động đậy trong quang thuẫn, để mặc cho quang thuẫn dần dần không chịu nổi, chậm rãi xuất hiện vài vết nứt.
Sóng axit tràn vào, Tiết Ninh đột nhiên mở mắt.
Đúng rồi.
Sóng axit.
Tính ăn mòn của nó rất mạnh, có thể làm tổn thương bất kỳ “thức ăn” nào trong bụng nhưng sẽ không làm tổn thương đại yêu.
Nhưng y học hiện đại nói cho Tiết Ninh biết, con người khi mắc bệnh nặng thường là do các tế bào trong cơ thể không nhận diện nhau, bắt đầu tấn công lung tung vào chính cơ thể.
Và có những liệu pháp không thể thực hiện được cũng là vì sợ làm tổn thương đến các tế bào tốt.
Có cách rồi.
Tiết Ninh tập trung một đám quang linh mộc, gom sóng axit tràn vào lại, tay và ngón tay đều bị ăn mòn, những vết thương sâu gần như có thể nhìn thấy xương.
Nàng đau đến mức trán nổi gân xanh, nhưng tay không hề run một chút.
Nàng dùng linh lực để biến đổi sóng axit, từng chút một nhuốm lên màu xanh lục, quá trình này rất đau đớn, không, phải nói là cực kỳ đau đớn.
Đau quá, thật sự rất đau, mặt nàng trắng bệch không còn chút máu, may mà ở nơi này không ai có thể nhìn thấy, không đến mức bị người khác nhìn thấy sự nhếch nhác của nàng.
Một chút sóng axit thôi đã khiến nàng chuyển hóa khó khăn như vậy, khó có thể tưởng tượng sau này sẽ còn nhiều hơn.
Phải kiên trì.
Chết cũng không thể c.h.ế.t ở đây, không thể cứu người, không thể lấy được cơ hội giải mã quả trứng thứ hai cũng không sao, nhưng trở thành sức mạnh bị đại yêu hấp thụ để hại người còn khó chịu hơn cái chết.
Tiết Ninh vực dậy tinh thần, mở to mắt lao ra khỏi quang thuẫn, gom tất cả sóng axit tấn công mình lại bằng linh lực, vì trong bụng bị áp chế sức mạnh, nàng chỉ có thể gom được một phần nhỏ, phần lớn đều đổ lên người nàng.
Tứ chi đều đau đớn, y phục bị axit ăn mòn rách nát, Tiết Ninh đau đớn rên lên một tiếng, giọng gần như nghẹn ngào, tay cũng bắt đầu run, sắp không chịu nổi nữa.
Đúng lúc này, sóng axit bị một đạo kiếm khí quét tan, mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ cho nàng thở dốc.
Nàng không nhìn xem là ai, nắm bắt cơ hội ném đám sóng axit đã chuyển hóa vào thành bụng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong chớp mắt, bức tường bên trong vốn vững như bàn thạch bị ăn mòn thối rữa, Tiết Ninh không đợi nó mục ruỗng thành lỗ đã mạnh mẽ xuyên qua.
“Bên này!”
Nàng phát tín hiệu cho Trương Chỉ phía sau.
Người đến giúp nàng chính là Trương Chỉ.
Thực ra không phải lúc này Trương Chỉ mới đến.
Hắn ta đã quay lại không lâu sau khi rời đi, chỉ là sóng axit tấn công, hai người mỗi người một phía, nàng tập trung tìm cách phá vây, không biết hắn ta ngay sau lưng.
Khi nàng sử dụng mộc linh, hắn ta thấy rõ những gì nàng làm.
Hắn ta chưa từng gặp nữ tu nào như vậy.
Dung mạo bị hủy cũng không quan tâm, thân thể bị axit ăn mòn đến nỗi thương tích đầy mình nhưng cũng không để ý, chỉ nghĩ đến việc tìm đường ra, tìm yêu đan.
… Hắn ta nỗ lực như vậy vì có điều hắn ta muốn, vậy nàng muốn gì?