Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 114

Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:08:03
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Trước đó ta đã thả nàng ta ra khỏi tầng mười của Tư Các để nàng tham gia đại hội bái kiến lần này. Nàng ta bị thương rất nặng, các trưởng lão y tu của Vân Quy Phong đều bó tay, tôn thượng nếu chịu đích thân đến xem, chắc chắn có thể chữa lành cho nàng.”

Mộ Không Du trông giống như một phủ chủ tận tụy, dù sao chuyện cuối cùng Ôn Nhan không gả được cho bài vị của Tần Giang Nguyệt chỉ có hắn ta và Nhiếp Bàn biết, Nhiếp Bàn không ở đây, cũng không có khả năng tự mình nói với kiếm tiên nên hắn ta muốn nói gì cũng được.

“Tiên tôn vẫn nên đi xem nàng ta một chút, chuyện nàng ta muốn gả cho bài vị của tiên tôn thiên hạ đều biết, hiện tại trên gương vàng của Vô Tranh Tiên Phủ vẫn có thể tra được những thông tin này, chắc chắn Tiết Ninh cũng biết.”

Mộ Không Du ngụ ý: “Ngài đã có hôn ước, Tiết Ninh lại mang theo điều bí ẩn, có ma ý mà ngay cả ngài cũng không thể trừ khử, vậy chỉ có thể đến từ Ma thần. Nàng có khả năng cấu kết với Ma thần, tiên tôn lòng dạ bao dung vì sinh linh, nhưng người như vậy, tiên tôn đừng để bị tình cảm của kiếp trước làm ảnh hưởng, sẽ mất đi sự công bằng. Theo ta vẫn nên để ta giám sát nàng thì tốt hơn.”

Mộ Không Du như có cả trăm lý do để Tần Giang Nguyệt không tiếp cận Tiết Ninh.

Thật sự có rất nhiều điều vụn vặt ngăn cách giữa họ.

Nhưng Mộ Không Du đã sai ở một điều.

Tần Giang Nguyệt là kiếm tiên.

Nhưng kiếm tiên không chỉ là Tần Giang Nguyệt.

Kiếm tiên luôn im lặng quay lại, đôi mắt băng giá như tuyết nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Nói lại lần nữa.”

Mộ Không Du cảm thấy cổ họng nghẹn lại, mùi m.á.u tanh tràn ra, một chữ cũng không nói được.

“Phàm nhân không có tư cách lập bài vị cho ta. Bài vị trong Vô Tranh Tiên Phủ chẳng qua là một tấm gỗ trống không chữ, hôn ước từ đầu đã không thể có.”

“Còn về ma ý.”

Tần Giang Nguyệt bỗng nhiên cười nhẹ nhàng.

“Ngươi là gì, ta cũng không để ý mà.”

Mộ Không Du đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không nói được một lời.

Mộ Không Du thực sự không nghĩ kiếm tiên không nhìn thấu sự ngụy trang của hắn ta, nhưng thẳng thắn như vậy… thôi, đây là hắn ta tự chuốc lấy.

Những lời hắn ta vừa nói không nên nói, nhưng cuối cùng vẫn đã nói ra.

Ý của kiếm tiên cũng rất rõ ràng, chỉ cần là chuyện liên quan đến Tiết Ninh, hắn sẽ không giao cho người khác.

… Đáng ghét.

Cô cháu gái nửa đời bướng bỉnh thực sự biết cách đặt cược đến mức độ nguy hiểm cực cao của hắn ta.

Hắn ta thật sự không phải là Nhân tộc, nhưng những năm qua vì sự bình yên của Nhân giới cũng đã hết lòng, không hề giấu giếm.

Kiếm tiên trở lại thật sự là phúc của Nhân giới sao? Kiếm tiên thật sự nghĩ cho nhân giới nhiều hơn sao?

Trong trận chiến Thần Ma, ai cũng biết Thần tộc và Tiên tộc không có duyên phận, không bàn về tình cảm phàm tục, hạ phàm trải qua tình kiếp là để hoàn toàn loại bỏ khả năng có tình cảm cá nhân có thể ảnh hưởng đến sự công bằng, thiên quy không cho phép thần tiên dính vào tình cảm nam nữ, nếu không sẽ bị thiên phạt.

Trước đây Mộ Không Du không nghi ngờ kiếm tiên là hy vọng phục hưng vinh quang, nhưng giờ bắt đầu nghi ngờ.

Kiếm tiên nói hôn ước là không thể có, liệu có nghĩa là sau khi trở lại, tiên thể của hắn vẫn không có duyên phận không.

Không có duyên phận nhưng hắn lại có tư tâm, Mộ Không Du chỉ cần thử một chút, mọi thứ đã rõ ràng.

Có tư tâm tất sẽ có thân sơ, có thiên vị.

Tiết Ninh… nàng có thể sẽ ảnh hưởng đến đại cục.

Tiết Ninh đi không nhanh lắm, vừa đi vừa dùng kỹ năng thứ hai để tự chữa lành vết thương.

Thể lực vì bổ linh mà hồi phục rất nhanh, chỉ có thần trí vẫn còn hơi không tập trung, đi vài bước lại dừng một chút, bản thân cũng không biết mình đang đợi gì.

Trời đã sáng lên, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống người tạo ra một mảng ấm áp.

Tiết Ninh tìm một chỗ ngồi xuống, dựa vào một tảng đá lớn mở nền tảng của Tiểu Quy.

Tiểu Quy trông rất mệt, gục đầu ngủ, kỹ năng thứ hai hoàn toàn mở ra, rùa trắng nở ra, ríu rít nói chuyện, Tiết Ninh nghe được một chút, là đang quan tâm đến nàng, nhưng phần lớn nàng không nghe vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-114.html.]

“Vết thương trên mặt ta có chữa được không?”

Nàng chạm vào má, nhẹ giọng hỏi.

Tiểu Quy đang định trả lời, ánh sáng đột nhiên tối sầm lại, đầu óc Tiết Ninh trống rỗng, người ngất đi.

Thân thể trở nên rất nặng giống như muốn tỉnh lại, nhưng khi “mở” mắt, “nhìn” thấy vẫn là một mảng tối đen.

Ngực như bị đè bởi một tảng đá lớn, Tiết Ninh thở không nổi, mặt đột nhiên nóng lên, đưa tay không thấy ngón, ánh sáng trong giọng nói không kiên nhẫn của một người dần dần trở nên sáng hơn.

Không phải là ánh sáng bình thường.

Là màu m.á.u và màu vàng.

Mắt Tiết Ninh đau nhói, sự phối màu này rất đẹp và cao quý nhưng thực sự khiến nàng chói mắt.

Sau đó nàng lại phát hiện không phải là mắt đau mà là đầu đau.

Nàng chưa tỉnh lại, người như một con búp bê ngã ngồi trong một giấc mơ, bóng dáng khổng lồ của đầu người thân ngựa che phủ toàn bộ cảnh trong giấc mơ, trước cái bóng đen đó là Trường Thánh đang nắm vạt áo từ ngai xương trắng bước xuống.

Xa Bỉ Tha của Ma thần đang ngủ một bên, hai sừng trên đầu hắn ta lóe lên ánh đỏ nhạt, đưa tay về phía sau: “Ế Kỵ, lui xuống.”

... Ế Kỵ.

Tên rất quen thuộc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Là Nhị hộ pháp của Ma thần, là một yểm ma, mộng ma trong Lục giới đều do hắn ta kiểm soát.

Tiết Ninh hoàn toàn xác định mình thật sự chưa tỉnh lại.

“Đã hứa là không tự mình đến gặp ngươi, ta không nuốt lời chứ?”

Thân hình cao lớn uy vũ của Trường Thánh cúi xuống cười với nàng, cười trông như một người tốt vậy.

Tiết Ninh không nói một lời, lúc này đến gặp nàng chắc chắn là việc hắn ta muốn nàng làm chuyện gì trước đó đã có kết quả rồi.

Còn có thể là chuyện gì? Tiết Ninh chỉ cần suy nghĩ là biết ngay.

Chắc chắn hắn ta muốn nàng đi đối phó với Tần Giang Nguyệt.

Nghĩ cái gì vậy! Bảo một người Trúc Cơ đi đối phó với kiếm tiên, trong mắt toàn bộ tu sĩ trong tu giới đều là một chuyện kinh thiên động địa!

“Đúng, thông minh lắm, nhưng chắc chắn ngươi không muốn.”

Những suy nghĩ của Tiết Ninh trong giấc mộng do Ế Kỵ tạo ra bị Trường Thánh dễ dàng nhìn thấu, nàng khó chịu nhíu mày, cằm bị Trường Thánh nâng lên, nhiệt độ nóng bỏng từng chút lan tỏa đến vết thương trên má.

“Chỉ là vết thương nhỏ, thế này không phải là được rồi sao?”

Hắn ta càng đến gần hơn, ma khí càng cuồn cuộn quanh mũi Tiết Ninh, nàng là tu sĩ, điều này rất khó chịu, lông tơ đều dựng lên.

“Đến đây, nhìn vào mắt ta, kiểm tra kỹ xem vết thương của ngươi đã lành chưa.”

Tiết Ninh trợn to mắt, thông qua con ngươi của Trường Thánh thấy được bộ dạng của mình.

Giống như một con búp bê rách rưới mặc cho người ta điều khiển.

... Búp bê rách rưới, một từ hình dung cũ kỹ và cẩu huyết, nhưng bây giờ lại thật chính xác.

Tay nàng mò vào trong áo choàng, muốn lấy pháp khí ra nhưng bị Trường Thánh nhìn thấy, lại khiến hắn ta bật cười.

“Trong giấc mộng của Ế Kỵ còn nghĩ đến phản kháng ta? Ngây thơ đến đáng yêu.”

Tay của Trường Thánh trượt xuống dọc theo khuôn mặt nàng, toàn thân Tiết Ninh run rẩy, mạnh mẽ đẩy hắn ta ra.

Rồi phát hiện hắn ta không hề nhúc nhích.

Tiết Ninh: “...” Đẩy không được hắn ta, nàng có thể tự mình tránh xa!

Loading...