Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:08:07
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Xem ra ngươi nhận ra rồi.” Trường Thánh vô cùng vui vẻ: “Vậy lần sau gặp ta, ngươi phải chủ động một chút, nếu không người này sống c.h.ế.t thế nào, ta không dám đảm bảo.”

Người mà Khuynh Thiên bảo vệ thì g.i.ế.c cũng không khó, bảy vị hộ pháp dẫu là tâm phúc của Ma thần thì đã sao?

Không thích nữa, không vui nữa cũng có thể tùy tiện giết, đây chính là Ma, chỉ cần mình vui vẻ là được.

Hình bóng của Trường Thánh dần dần tan biến, đây là dấu hiệu ác mộng sắp tan.

Tiết Ninh phồng má, sao có thể để hắn ta dễ dàng rời đi như vậy chứ?

Muốn đến thì đến muốn đi thì đi, nghĩ chỗ này là vườn sau của Ma tộc sao?

Nói nhiều lời kích thích nàng như vậy, không thể không trả giá sao?

Tiết Ninh cười nhạt, trước khi Trường Thánh hoàn toàn biến mất, nàng nắm chặt cổ tay hắn ta.

Theo lý mà nói, Tiết Ninh rất khó chạm vào Ma thần, trừ khi hắn ta muốn.

Dù có dùng pháp thuật đánh hắn ta cũng khó trúng, ánh sáng hộ thể cũng chưa chắc phá được.

Nhưng hôm nay có chút khác biệt, đây là một giấc mộng, tuy là do Ế Kỵ tạo ra, nhưng thực sự thuộc về Tiết Ninh.

Chỉ cần ý chí nàng đủ mạnh, trong giấc mơ của mình, nàng có thể làm bất cứ điều gì với kẻ vào mộng.

Tiết Ninh luôn nhẫn nhịn, trông có vẻ bị động nhưng thực ra không phải hoàn toàn bị động.

Thần thức của nàng còn rất yếu, trước đây chỉ là một mảnh nhỏ, không ai để ý đến kẻ yếu như vậy, bao gồm cả Ế Kỵ.

Khinh địch là điều tối kỵ của binh gia.

Tiết Ninh quyết tâm dù thần hồn bị xé rách cũng phải cho Trường Thánh một bài học, chắc chắn Ế Kỵ cũng không ngờ nàng lại táo bạo và quyết liệt đến vậy.

Có lẽ bản thân Trường Thánh cũng có chút thương tích, trước khi rời đi thật sự bị nàng kéo lại.

Hắn ta kinh ngạc nhìn khuôn mặt nàng, Tiết Ninh cười nham hiểm, dưới ánh mắt không tin của hắn ta, nàng giơ tay lên tát hắn ta một cái giòn tan.

“Nói những lời tẩy não, từng câu từng chữ đều nguyền rủa ta không tốt, không nghe được, phản lại!”

Trường Thánh sững sờ sờ má, lúc này cũng không đi nữa, chỉ tay vào nàng: “Ngươi dám...”

“Ta dám! Giấc mộng do Ế Kỵ tạo ra thì sao? Đó vẫn là giấc mơ của ta, ta còn không làm chủ được sao?” Tiết Ninh giận dữ nói: “Hai tay ôm đầu ngồi xuống!”

Trường Thánh không kiểm soát được cơ thể, hai tay ôm đầu ngồi xuống.

Trường Thánh: “… Ế Kỵ! Đồ vô dụng!”

Tiết Ninh cảm thấy Ế Kỵ trở lại, bóng đen lớn dần, thần hồn đau đớn tột cùng.

Nhưng nàng không sợ.

“Cha ngươi nóng nảy, ngươi cũng nóng nảy.” Nàng mỉa mai Ế Kỵ một câu rồi tiếp tục đối phó Trường Thánh: “Ngươi chưa từng yêu ai lại đến đây mở miệng khép miệng nói chuyện tình cảm nam nữ trông như quân sư tình yêu, ngươi có thấy buồn cười không?”

Nàng nắm lấy sừng của Trường Thánh, hắn ta co giật, mặt đỏ lên đầy quỷ dị.

“Ta và hắn thế nào, là hợp hay tan, là tốt hay xấu không đến lượt ngươi phán xét, ăn chút bài học đi.”

Đến đây, Tiết Ninh không còn chịu đựng nổi, dùng sức lực cuối cùng đẩy cả Ế Kỵ và Trường Thánh ra ngoài.

Bùm một tiếng, Tiết Ninh thật sự tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, thở dốc không ngừng.

Nàng vẫn còn quá cứng đầu, Ế Kỵ là loại ác ma mạnh mẽ, dù trong giấc mơ của nàng, sức mạnh của hắn ta vẫn vượt xa nàng.

Trước đó là do Trường Thánh bảo hắn ta lùi lại, sau đó trở lại thì hoàn toàn khác.

Tiết Ninh đau đớn ôm đầu lăn lộn, trước mắt liên tục nổ tung những ánh sáng chói lóa, nàng nghĩ mình sắp đau đến c.h.ế.t rồi.

Nhưng lăn một hồi, chỗ cứng rắn biến mất, thay vào đó là một vòng tay mang hương thơm lạnh lẽo.

Một bàn tay vuốt ve trán nàng, cơn đau đầu bỗng giảm đi nhiều, Tiết Ninh cố gắng mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt không còn bị mặt nạ che giấu nữa.

Đôi mắt có điểm khác biệt.

Nhưng cũng có điểm giống nhau.

Đồng tử không còn màu hổ phách nhưng viền mắt lạnh lùng màu vàng kim vẫn còn.

Đôi mắt hắn bây giờ mang một chút màu đen pha băng lam.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-116.html.]

Tim Tiết Ninh lỡ một nhịp, hắn rất cao lớn, có thể dễ dàng ôm trọn nàng trong vòng tay. Hắn thấy nàng nhìn mình ngây ngẩn như thể những cảnh sinh ly tử biệt kia chưa từng xảy ra, như thể hôm qua hai người vẫn cùng nhau luyện tập và dùng bữa, hôm nay cũng vậy.

“Còn đau không?”

Tiết Ninh chưa kịp trả lời, ánh mắt hắn lướt qua những vết thương đã lành trên người nàng, không để lại một vết sẹo nào.

Ánh mắt Tiên tôn dừng lại ở nơi cuối cùng là trên cổ nàng.

Ngón tay lạnh lẽo đặt vào một vị trí trên cổ, Tiết Ninh nhạy cảm căng cứng người, đột nhiên nhớ ra ở đó có gì.

Dấu ấn giống như vết hôn mà Trường Thánh để lại.

Cảm nhận được sự căng thẳng của Tiết Ninh, Tiểu Quy tỉnh lại, từ trong tay áo thò đầu ra.

Nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, nó suy nghĩ một lúc, chợt hiểu ra.

Nhưng Tiểu Quy không dám lên tiếng.

Bởi vì biểu cảm của Tần Giang Nguyệt thật đáng sợ!

Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng ngần mảnh mai của Tiết Ninh, ngón tay vô thức dùng lực, Tiết Ninh đau đớn khẽ rên một tiếng, cơ thể cứng đờ.

Tiểu Quy và nàng đối diện nhau, nó còn cứng hơn cả nàng.

“...” A Ninh, ngươi nói gì đi chứ!!

Rùa tím và rùa trắng cũng thò đầu ra, cảm nhận áp lực ấy: “...”

A Ninh, ngươi nói gì đi chứ!!!

Tiết Ninh không tự chủ nuốt nước bọt.

Ngón tay của Tần Giang Nguyệt ấn vào cổ nàng, hắn cảm nhận rất rõ ràng quá trình nàng nuốt xuống.

Ánh mắt hắn rời khỏi vết hằn đỏ nơi đầu ngón tay, quay trở lại nhìn vào mắt nàng, thấy được sự lúng túng và bối rối của nàng.

“Là hắn sao?”

Cuối cùng hắn mở miệng phá vỡ sự im lặng, nhưng câu nói này thà không nói còn hơn.

Tiết Ninh nhất thời không hiểu rõ, hơi ngơ ngác: “Ai?”

“... Còn có người khác sao?”

Biểu cảm của Tần Giang Nguyệt khi hỏi câu này thật khó diễn tả.

Trông hắn như không có gì thay đổi, nhưng Tiết Ninh biết hắn đang kìm nén.

Hắn kìm nén trong im lặng, cố gắng giấu mọi dấu vết, nhưng nàng vẫn nhìn thấu.

Nàng định lắc đầu thì thấy hắn khẽ mấp máy môi, như thể cơ thể hắn đang đau đớn ở đâu đó, từng chữ một nói: “Là tên đệ tử trẻ của Hợp Hoan Tông? Hay là thiếu tông chủ của Bồng Lai? Hoặc là người phàm kia?”

Tiết Ninh: “...”

Hắn không nói, nàng còn không biết cuộc sống của nàng gần đây lại nhiều màu sắc như vậy!

“Không cần trả lời nữa.”

Tần Giang Nguyệt tránh ánh mắt, hạ tay xuống, muốn xóa đi vết đỏ kia nhưng sao cũng không xóa được nên hắn biết là ai để lại rồi.

Trường Thánh.

Nếu hắn ta còn rời khỏi giấc mộng của Tiết Ninh muộn thêm một bước, chắc chắn hắn ta sẽ khiến phân hồn của mình đi mà không trở lại.

Tiết Ninh rùng mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xung quanh trở nên rất lạnh, những bông tuyết tượng hình phủ đầy pháp y của Tần Giang Nguyệt cũng rơi trên áo choàng đen của nàng.

Y phục dưới áo choàng vẫn chưa thay, rách nát chẳng che được bao nhiêu, Tần Giang Nguyệt ở gần nàng, nàng cuộn tròn trong lòng hắn, ánh mắt hắn hạ xuống đã thấy được bộ n.g.ự.c trắng toát và đôi chân dài của nàng.

Tần Giang Nguyệt vội quay mặt đi, nhưng chỉ vài giây sau lại quay trở lại.

Đường cong mềm mại của ngực, đôi chân thon dài, nàng co quắp trong lòng hắn tương phản với màu đen của áo choàng, như khắc sâu vào tâm trí hắn khó mà xóa nhòa.

Tiết Ninh căn bản không biết hắn đang nhìn gì.

Nàng chỉ cảm nhận được hơi thở lạnh lùng của hắn, nhìn gần khuôn mặt hắn mới thật sự nhận ra rằng đây thật sự là hắn.

Là Tần Giang Nguyệt, hắn đã trở lại, hắn thật sự là kiếm tiên chuyển thế.

Loading...