Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:08:13
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiết Ninh lẩm bẩm hỏi: “Vậy sau đó thì sao, ta đồng ý rồi, sau đó không làm gì cả, chỉ giả vờ tuân lệnh? Đó cũng là một cách hay.”

“Không, nếu ngươi đồng ý, hắn nhất định sẽ đặt lời thề trên người ngươi, để ngươi không thể không làm.” Tần Giang Nguyệt nói: “Ngươi cứ đến g.i.ế.c ta thôi.”

Tiết Ninh ngơ ngác, đờ đẫn nhìn hắn.

“Ta không c.h.ế.t được, ngươi chỉ cần hết sức là không bị ảnh hưởng bởi lời thề.”

“...” Biểu cảm của Tiết Ninh biến dạng: “Hết sức? Ngươi có ý gì?”

Tần Giang Nguyệt nắm lấy tay nàng đặt lên người hắn, trước tiên là dưới yết hầu một tấc, rõ ràng nhiệt độ trên người hắn rất thấp, nhưng Tiết Ninh chạm vào lại như bị bỏng.

“Ở đây.”

Rời khỏi yết hầu lại chuyển xuống phía dưới n.g.ự.c hắn, Tiết Ninh cảm nhận rõ ràng ngón tay mình lướt qua cơ n.g.ự.c hắn.

... Thật không công bằng, dưới lớp pháp y cấm dục này, n.g.ự.c hắn còn có thể lớn hơn cả nàng!!

“Ở đây.” Ngón tay lại rơi xuống một tấc dưới cơ bụng, sau đó lại chuyển đến phía sau tai trái: “Còn ở đây. Đây đều là mệnh môn của ta, chỉ trúng một chỗ sẽ không khiến ta tử vong, phải trúng ba chỗ cùng lúc, ta mới chết.”

Hắn thẳng thắn nói cho nàng tất cả điểm yếu của mình.

Tiết Ninh mặt mày tái nhợt.

“Vốn chỉ có hai chỗ, Trường Thánh từng ép ta tự hủy một chỗ lại khiến ta bị thương thêm một chỗ. Giờ ta vượt qua kiếp nạn thành công, đã phục hồi lại mệnh môn cũ, lại thêm một chỗ mới.”

“Thực sự không cần nói chi tiết như vậy đâu.” Tiết Ninh cắn môi.

“Ngươi biết rõ rồi, lúc ra tay thì tránh mệnh môn của ta, ta sẽ không chết, ngươi cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

“Cảm ơn, ngươi thật rộng lượng, lần sau nhất định sẽ vậy, lần này ta đã từ chối rồi.”

Tiết Ninh gần như bò ra xa hắn, đầu óc vì những lời này của hắn mà càng thêm mơ hồ.

... Tất cả đều do Ma thần! Nếu không đã không đề cập đến những chuyện này! Làm người ta thêm áp lực!

Trường Thánh ngươi thật là làm việc xấu tới cùng!

Tiết Ninh liên tục muốn tránh xa hắn, cuối cùng Tần Giang Nguyệt cũng im lặng, hai người dần dần kéo dài khoảng cách, Tiết Ninh quay lưng về phía này nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt rất có sức ảnh hưởng của hắn.

Hôn duyên.

Sợi dây tơ hồng.

Ma âm của Trường Thánh liên tục vang lên trong đầu khiến Tiết Ninh nắm chặt tay, trong tay toàn là đất cát.

Tần Giang Nguyệt nhìn nàng khó chịu, thực ra hắn còn khó chịu hơn nàng.

Trọng sinh không tốt chút nào.

Hắn luôn nghĩ như vậy.

Nếu hắn c.h.ế.t đi từ đầu có lẽ đối với tất cả mọi người trên thế gian này đều là tốt nhất, bao gồm cả Tiết Ninh.

Họ đều đã dần chấp nhận sự ra đi của hắn, nhưng hắn lại đột ngột trở về, điều này rất đường đột, đặc biệt là với Tiết Ninh.

“Ngươi nói ngươi độ kiếp thành công...”

Tiết Ninh im lặng một hồi rồi đột nhiên mở miệng hỏi một câu mà Tần Giang Nguyệt nghĩ nàng tuyệt đối không có hứng thú.

“Ngươi độ kiếp gì?”

Một lúc sau Tần Giang Nguyệt mới trả lời: “Tình kiếp.”

Tiết Ninh cau mày.

Đúng rồi, là tình kiếp.

Vậy nên trong nguyên tác không có cảnh hắn trở về, bởi vì hắn không thành công vượt qua kiếp nạn, có thể đã chuyển thế thành ai đó.

Nếu không gặp được người mình thích, không bị bỏ rơi đến tổn thương, không trải qua cảm giác khắc cốt ghi tâm thì đến sau khi nguyên tác kết thúc rất lâu, rất lâu nữa, hắn vẫn phải tiếp tục luân hồi vô tận.

“Ưm...” Tiết Ninh đau đầu không chịu nổi, quyết định không làm khó mình nữa.

Nàng quay lại, chìa tay ra trước mặt Tần Giang Nguyệt: “Đầu ta đau quá.”

Tần Giang Nguyệt lập tức tới trước mặt ôm nàng vào lòng, nâng đỡ hông nàng như ôm một đứa trẻ để nàng dựa vào lòng mình.

“Ngươi chống cự quá mạnh mẽ, thần hồn bị rách, cần phải tu bổ mới không đau nữa.”

“Tu bổ thế nào?”

“… Một mình ngươi sẽ rất chậm, với mức độ rách này, ít nhất cần một tháng.”

Đau như vậy suốt một tháng??? Tiết Ninh lập tức nói: “Hai người có thể khỏi ngay lập tức không? Làm thế nào, ngươi dạy ta đi.”

Nàng ngẩng đầu, mái tóc dài xõa xuống, mày mắt ửng hồng, khao khát nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-118.html.]

Tần Giang Nguyệt nghẹn lời, ánh sáng chiếu vào mắt hắn, đôi mắt hắn lúc này như sáng hơn cả ánh mặt trời.

Hắn bất ngờ nghiêng người, trầm giọng nói: “Ngươi nghĩ kỹ rồi thì nói lại lần nữa.”

Tiết Ninh đâu còn lý trí nữa.

Nàng đau quá, mắt đã không nhìn thấy gì, trong mắt chỉ toàn là những mảng màu như pixel.

Tay nàng nắm chặt trước n.g.ự.c Tần Giang Nguyệt, nếu là cơ thể pha lê dễ vỡ của hắn trước đây, hắn đã bị nàng bóp gãy xương rồi.

Cơ thể khỏe mạnh có lẽ là lợi ích duy nhất của việc trọng sinh.

Tần Giang Nguyệt cử động cổ tay, tiến gần khuôn mặt Tiết Ninh, đầu mũi gần như chạm vào nàng, giọng với nói khàn khàn: “Tiết Ninh, nói lại lần nữa, ta sẽ dạy nàng.”

Giọng nói của hắn quá hay khiến Tiết Ninh tỉnh táo hơn một chút.

Nàng cố gắng phân biệt khuôn mặt trước mắt, nhìn thấy đôi mắt không quá quen thuộc, lại nhìn thấy đôi môi hình dạng đẹp đẽ quen thuộc.

“Tần Giang Nguyệt?” Nàng do dự phát ra tiếng.

“Là ta.”

Tiết Ninh: “Giúp ta, đau quá.”

Tần Giang Nguyệt nhìn chằm chằm vào nàng: “Được, ta giúp nàng.”

Cảnh vật xung quanh đột nhiên trở nên huyền ảo, Tiết Ninh cảm thấy mình bị ai đó bế lên, bay trên lưỡi kiếm làm từ băng tuyết.

Tầm nhìn mờ ảo không thể nhìn rõ cảnh vật cụ thể, chỉ cảm nhận được mình đang ở trên không trung.

Mây thỉnh thoảng lướt qua người mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, Tiết Ninh rùng mình, nhanh chóng được linh lực ấm áp bao bọc.

Ánh sáng vàng giam hai người lại, Tiết Ninh ngã xuống trên trận pháp mềm mại, trên bầu trời ngoài mặt trời chói chang không có gì khác, đầu nàng choáng váng nằm đó, phía sau nhanh chóng có một cơ thể lạnh lẽo áp lên người.

Hơi thở của Tần Giang Nguyệt phả vào tai nàng từ phía sau: “Còn nhớ cửa vào thức hải ở đâu không?”

“...” Tất nhiên là nhớ.

Là hắn từng tay dạy nàng, trong tình huống lúc đó, nàng khó mà quên được.

“Ở sau đầu.” Ở một huyệt vị nào đó.

Chỉ cần ấn một cái, toàn thân nàng sẽ tê dại.

Lần này Tần Giang Nguyệt không ấn, nhưng hành động còn quá đáng hơn.

Hắn dùng tâm mày áp lên cửa vào thức hải phía sau đầu nàng, hơi thở mạnh mẽ đặc trưng của hắn lập tức xâm nhập vào linh phủ của nàng.

Tiết Ninh hét lên: “A...”

Tần Giang Nguyệt khép hờ mắt, tay ấn lên vai nàng khiến nàng không thể né tránh.

Hắn hỏi: “Đau sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiết Ninh: “… Không đau.”

“Vậy tại sao lại hét lên.”

Tại sao cái gì!

Sao mà lắm câu hỏi thế!

Muốn hét thì hét thôi!

Miệng nàng ở trên người nàng, nàng muốn dùng thế nào thì dùng!

Hai mắt Tiết Ninh đỏ ngầu, ngay cả lúc này giọng điệu của Tần Giang Nguyệt vẫn bình thản, uy nghi cao quý, hoàn toàn trái ngược với những việc hắn đang làm, chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng khiến toàn thân nàng tê dại, không thể kiểm soát được mà run rẩy.

Nàng đã hiểu tại sao hắn lại xác nhận nhiều lần rồi mới dạy nàng cách tu bổ thần hồn.

Hai người tu bổ linh hồn như là cùng tu luyện.

Đối với tu sĩ, sự riêng tư của thần hồn còn vượt xa cơ thể, việc họ sắp làm thực sự đáng để thảo luận kỹ càng.

Tần Giang Nguyệt xác nhận nhiều lần, nhận được câu trả lời khẳng định của nàng rồi mới bắt đầu hành động, mọi thứ đều hợp lý, không hề đường đột hay thất lễ.

Tay Tiết Ninh run càng dữ dội hơn, Tần Giang Nguyệt đã chậm rãi tiến vào linh phủ của nàng, nhưng nàng vẫn có chút không chịu nổi.

Hắn từ phía sau áp sát nàng, ôm nàng vào lòng, lặng lẽ trấn an cảm xúc của nàng, cũng không cho nàng né tránh.

“Đừng né tránh, một khi tu bổ đã bắt đầu, nếu nàng né tránh sẽ chỉ làm vết thương nặng thêm mà thôi.”

Hơi thở Tiết Ninh ngắn lại.

“Thần hồn của nàng vốn đã yếu ớt, cưỡng ép chống lại ác mộng của Ế Kỵ đã làm tổn thương đến yếu điểm, nếu lặp lại một lần nữa, sợ rằng sẽ để lại vết rách vĩnh viễn.”

Tiết Ninh thật sự không nhịn được: “Ngươi đừng nói vào tai ta, ta nhột quá.”

Tần Giang Nguyệt dừng lại một chút, thử nghiêng đầu, nhưng cuối cùng vẫn nói vào tai nàng.

Loading...