Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:08:15
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không được. Nếu ta quay đi sẽ không áp được vào cửa vào thức hải của nàng, thần hồn của ta mới chỉ vào được một phần tư, nếu nàng thật sự không chịu nổi, ta sẽ chuyển ngược phản ứng xấu sang ta, không để nàng bị thương, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”

Giọng hắn thật bình tĩnh, thật điềm tĩnh, Tiết Ninh nghe xong, cảm thấy sự run rẩy và căng thẳng của mình thật yếu đuối.

Tính không chịu thua của nàng lại trỗi dậy, dù sao cũng là nàng yêu cầu hắn dạy, đương nhiên không thể rút lui.

“Ta không có né tránh.” Nàng dùng sức bấu vào trận pháp, trận pháp là do Tần Giang Nguyệt lập ra, tự nhiên cùng với hắn là một thể, ngón tay như bấu vào người hắn mang đến từng cơn đau nhỏ, không khiến người ta khó chịu, chỉ làm người ta tê dại.

“Ta hoàn toàn không né tránh, ngươi sợ gì chứ.” Tiết Ninh cắn môi nói: “Là ngươi tự mình chần chừ không tiến vào, cứ chần chừ mãi làm ta thật sự khó chịu, lại còn đổ lỗi lên ta.”

“…”

Câu này thật là có nhiều hàm ý.

Nghe giống như…

Thôi, cũng không có gì khác biệt.

Tần Giang Nguyệt cũng chưa từng làm việc như thế này.

Trước đại chiến giữa Thần và Ma, hắn đã sắp đạt đến cảnh giới Thượng thần.

Từ Thượng tiên thăng lên Thượng thần là một quá trình dài và khó khăn, nhưng lúc đó Tần Giang Nguyệt không mấy phấn khích, dù là công đức hay tu vi của hắn đều đã đạt yêu cầu, mãi chưa tiến giai là do liên quan đến một đồng nghiệp.

Chiến thần là người mạnh nhất trong Thần tộc.

Kiếm tiên đã đánh bại Chiến thần, nếu tiến giai Thần tộc, Chiến thần không biết phải tự xử thế nào, đòi thoái vị nhường ngôi, cho rằng mình đức không xứng vị.

Tần Giang Nguyệt chưa từng nghĩ đến việc làm Chiến thần, Chiến thần thực sự muốn nhường ngôi hay là lùi một bước để tiến hai bước không muốn hắn tiến giai, giờ nói cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Sở dĩ nghĩ đến những điều này là vì lúc đó người trong Thần tộc luôn nói hắn sống quá bình lặng, tò mò điều gì có thể khiến hắn có chút d.a.o động cảm xúc.

Hắn luôn nghĩ rằng họ sống quá lâu, giống như Trường Thánh, quá tẻ nhạt mới tò mò những chuyện như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Họ là Thần, là Tiên, không có d.a.o động cảm xúc mới là bình thường, như vậy mới không bị cảm xúc chi phối.

Nhưng giờ đây đã khác xưa.

Tay của Tiết Ninh đang run, tay hắn vội nắm chặt lấy tay nàng, mày hắn dịu dàng áp sát vào sau đầu nàng, cửa vào thức hải là một trong những điểm chí mạng của tu sĩ, ngay cả người dám chống lại Ma thần như Tiết Ninh lại đối với hắn không hề giữ lại chút nào.

“Như vậy có đỡ hơn không.”

Hắn đưa thêm một ít thần hồn vào, thần hồn của Thần vẫn quá mạnh, chỉ một chút thôi mà Tiết Ninh đã không chịu nổi kêu dừng.

“Đừng, để ta từ từ.”

Nàng thở hổn hển, cả người mềm nhũn, xương sống cũng co rút lại, người run lên dữ dội.

Tần Giang Nguyệt định rời khỏi cửa vào thức hải của nàng nhưng bị nàng nắm chặt, hai tay ôm chặt cánh tay hắn, kẹp chặt hai bên cơ thể.

“Đi đâu?” Nàng thở hổn hển hỏi.

Mất một lúc sau Tần Giang Nguyệt mới nói: “Không phải nàng muốn nghỉ một chút sao.”

“… Khó khăn lắm mới vào được một chút, nếu ngươi lại rời đi, lát nữa lại phải bắt đầu lại, có phải ngươi muốn ta c.h.ế.t không?”

Sao Tần Giang Nguyệt có thể muốn nàng c.h.ế.t được.

Nàng thuần túy là bị kích thích quá mức, nói năng lộn xộn.

Người nàng đều đau nhức, Tiết Ninh nghĩ rằng đau ngắn không bằng đau dài, thần hồn nhất định phải tu bổ, chi bằng nhanh chóng giải quyết.

“Ngươi đừng chần chừ nữa, nhanh một chút, ta chịu đựng một lát là qua thôi.”

... Cứu với, rốt cuộc là nàng đang nói kỳ lạ cái gì thế này.

Toàn thân Tiết Ninh run rẩy, nói ra rồi thì nói ra thôi, nàng không có ý định thu lại.

Tần Giang Nguyệt cũng có chút khó xử.

Hắn như băng tuyết tan chảy, giọng khàn khàn nhắc nhở: “Vậy nàng chịu đựng một chút.”

Tiết Ninh: “Cầu xin ngươi đừng nói nữa.”

Quả nhiên Tần Giang Nguyệt im lặng.

Cửa vào thức hải phía sau đầu bị ép mạnh hơn, Tiết Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, nếu không phải thân thể kiếm tiên không dễ bị phá vỡ bởi tu sĩ thấp hơn thì có lẽ hắn đã bị nàng bóp nát.

Tiết Ninh tự nhủ phải bình tĩnh, chỉ là tu bổ thần hồn, không có gì to tát, một lát sẽ xong thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-119.html.]

Nhưng không thể nào.

Chỉ cần nghĩ đến người phía sau là ai, và hắn sắp làm gì, sự co giật lại từ đầu ngón chân dâng lên.

Đang suy nghĩ lung tung, ánh sáng trắng chói lóa quét qua tất cả thần kinh của nàng, Tiết Ninh lại hét lên như đau đớn cực độ, vùng vẫy và vặn vẹo, Tần Giang Nguyệt kịp thời dùng linh lực xoa dịu nàng, nàng mới không trực tiếp ngất đi.

Thần hồn của Thần thật sự quá mạnh, Tiết Ninh hoàn toàn không chịu nổi, dù Tần Giang Nguyệt đã cố gắng kiềm chế sức mạnh của mình nhưng vẫn khiến nàng suýt ngừng thở.

Là hắn đã quá hấp tấp.

Nhưng chuyện đã đến nước này, nếu ngừng lại thì mất nhiều hơn được.

“Đọc chú theo ta.”

Giọng Tần Giang Nguyệt bình tĩnh, so với Tiết Ninh đang như muốn c.h.ế.t đi sống lại quả thật ung dung điềm tĩnh.

Tiết Ninh đang khóc.

Nước mắt lặng lẽ rơi, nàng không phát ra tiếng, chỉ có nước mắt không ngừng rơi.

Giọng Tần Giang Nguyệt không còn điềm tĩnh nữa.

“Đừng khóc. Làm sao vậy, chỗ nào đau?”

“… Không đau.” Giọng Tiết Ninh nhỏ như tiếng muỗi: “Tần Giang Nguyệt, ta không đọc nổi chú.”

Nàng nói từng chữ đứt đoạn, rất khó khăn, nói xong thì hoàn toàn không còn sức.

Tần Giang Nguyệt hoảng loạn, cũng từ bỏ việc để nàng cùng đọc chú tu bổ thần hồn, mạnh mẽ tự mình hoàn thành.

Hóa Kiếm Thanh Diệu Tiên Tôn lừng danh, tất nhiên là làm được mọi thứ.

Linh phủ của Tiết Ninh rất nhỏ, đối với thần thức của hắn, một cái nhìn là có thể thấy hết, nhưng hắn rất cẩn thận, đối với linh phủ “non nớt” này cực kỳ thận trọng, như nữ tử lần đầu học thêu, từng mũi kim đều rất tỉ mỉ, sợ đ.â.m vào tay.

Một việc dễ như trở bàn tay mà hắn làm đến toát mồ hôi, sau khi tu bổ xong thần hồn thì vội vàng rút ra khỏi linh phủ của nàng.

Linh phủ của Tiết Ninh đầy hoa tươi.

Bên trong toàn những loài hoa không thể gọi được tên, đủ màu sắc, mọc rực rỡ tươi tốt, dù đã ra ngoài nhưng hắn vẫn như ngửi thấy hương hoa.

Hương hoa làm say lòng người, Tần Giang Nguyệt cảm thấy thần hồn của mình cũng có chút không ổn.

“Xong rồi.” Hắn xoay người Tiết Ninh lại, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hỏi thăm: “Tu bổ xong rồi, đỡ hơn chưa? Còn khó chịu không?”

… Không phải khó chịu.

Mà là…

Khó nói thành lời.

Tiết Ninh run rẩy mở mắt, hàng mi dài còn vương chút nước. Nàng có thể nhìn rõ cảnh vật, thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô song của hắn gần trong gang tấc, ánh mắt lo lắng như thể trong mắt hắn ngoài nàng ra không chứa nổi thứ gì khác.

Hắn thích nàng đến vậy sao?

Nghĩ đến lời Trường Thánh nhắc đến việc hắn không do dự mà c.h.é.m g.i.ế.c những Thần tộc bị ma hóa, nếu có một ngày Trường Thánh thực sự ma hóa nàng, hắn sẽ làm thế nào?

Cũng một đao cho nàng cái c.h.ế.t êm ái sao?

Có vẻ cũng là một lựa chọn không tồi.

Làm ma… Nghĩ đến những Ma tộc hình thù quái dị, nàng thật sự không muốn mọc sừng.

Trong Ma tộc, người nàng từng thấy dễ chịu nhất có lẽ chính là Trường Thánh.

Chủ yếu là các Ma tộc cấp thấp đều ăn thịt người, nàng thật sự không thể chấp nhận việc mình biến thành như vậy.

“Ngươi một mình giúp ta tu bổ xong rồi sao?” Tiết Ninh hỏi nhỏ.

Tần Giang Nguyệt đáp lại một tiếng.

Tiết Ninh từ từ móc ngón tay vào tay hắn, khuôn mặt tiến gần hơn, môi nàng khẽ chạm vào môi hắn khi nói chuyện.

“Ta không khó chịu.”

“Chỉ là ta… quá thoải mái.”

Ánh mắt Tần Giang Nguyệt chấn động, nhìn sâu vào đôi mắt ướt át của nàng, bị nàng nắm lấy cằm.

Nàng khẽ hỏi: “Không hôn ta sao?”

“Trước khi c.h.ế.t ngươi chỉ hôn ta một lần, giờ trở lại rồi, không muốn hôn ta sao?”

Loading...