Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 121
Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:08:20
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“...” Thần tôn cố ý phải không?
Có phải thấy kiếm tiên đang tích tụ chiêu lớn nên cố ý bảo mình tới không?
Chắc chắn Thần tôn làm được chuyện này.
Tần Giang Nguyệt cũng nhìn thấy Tiết Ninh, điều này khiến hắn ra tay nhanh hơn, ma triều chưa kịp đến gần đã hóa thành tro bụi.
Việc làm trái với Thiên Đạo và tiếp xúc thân mật với Tiết Ninh đã khiến hắn gánh chịu một số thương tổn, nhưng với hắn hiện tại điều đó chẳng đáng là gì.
Tần Giang Nguyệt mặc một thân hắc y, khuôn mặt ôn hòa và hiền từ khi đối diện Tiết Ninh lúc này trở nên lạnh lùng và sát khí, Trường Thánh buộc phải đích thân ra mặt mới có thể ổn định thế cục.
“Cũng tốt.” Trường Thánh xoay cổ: “Để thử xem kết quả của những năm tháng ngủ đông này.”
Tần Giang Nguyệt đang độ kiếp, dù Trường Thánh đang ở trạng thái ngủ đông cũng không thực sự là ngủ say mà là không ngừng tu luyện.
So với việc độ kiếp lãng phí thời gian của Tần Giang Nguyệt, Trường Thánh chăm chỉ tu luyện nên tích lũy được nhiều sức mạnh hơn.
“Ta chơi đủ rồi, c.h.ế.t thêm lần nữa đi, Hóa Kiếm.”
Hắn ta có thể g.i.ế.c Tần Giang Nguyệt một lần thì có thể g.i.ế.c lần thứ hai.
Trường Thánh cưỡi trên lưng con Xa Bỉ Thi tham gia vào cuộc chiến, tình thế mà Tần Giang Nguyệt vừa xoay chuyển lập tức đảo ngược, mắt hắn lóe lên ánh vàng, nhìn kỹ thì thấy Trường Thánh đã tu luyện thành Thiên Chiếu Thần Thể.
Hai người một chọi một hắn đã phải cần dốc toàn lực huống hồ còn có thêm sáu hộ pháp.
Ma triều không ngừng tràn vào nhân gian, cũng tràn đến chỗ Tiết Ninh, hắn nhanh chóng không thể nhìn thấy bóng dáng nàng đâu nữa.
“Lúc này mà còn phân tâm, ngươi sống lại một lần thật là không tiến bộ mà thụt lùi.” Trường Thánh thở ra một hơi: “Nàng sẽ biết chọn ngươi là quyết định sai lầm đến nhường nào.”
Hắn ta xoay cổ tay, một con rồng khổng lồ màu đen đột nhiên xuất hiện gầm rú tấn công Tần Giang Nguyệt: “Có bản lĩnh thì ngươi lại sống thêm một lần, nhưng khi đó có lẽ ngươi sẽ không gặp lại nàng nữa. Con người không thể mãi mãi thú vị, chơi chán rồi cuối cùng vẫn phải giết.”
Rất hiếm khi Tần Giang Nguyệt khi tức giận.
Rất ít người thấy hắn thực sự nổi giận trông như thế nào.
Đất trời rung chuyển, Trường Thánh ngạc nhiên, thấy ấn kiếm sắc bén giữa trán hắn tỏa ra ánh sáng, trận pháp mạnh mẽ trong chớp mắt đã đến gần trong gang tấc.
Nhanh quá.
Quá nhanh.
Trường Thánh suýt chút nữa không né kịp, tóc dài bị cắt mất một đoạn.
Hắn ta đưa tay đón lấy đoạn tóc đứt, đôi mắt tím lóe lên sự tàn bạo, không màng đến điều gì mà lao vào đánh nhau với Tần Giang Nguyệt.
Trường Thánh đã có Thiên Chiếu Thần Thể, không thu lại sức mạnh thì chịu tổn thương rất nhiều, sáu hộ pháp dưới trướng không ai thoát được, bị ma áp cường đại làm thở không ra hơi, Ế Kỵ không chịu nổi ác mộng giáng xuống, phải thu hồi linh lực để bảo vệ bản thân.
Ma triều tràn vào nhân gian cũng bị ảnh hưởng, bị ma áp nghiền nát thành bụi, Tiết Ninh không biết họ đã nói gì, chỉ biết là có chuyện lớn xảy ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ma triều đình trệ, dần dần tan biến, điều này thực sự giúp nàng thở được một chút, vừa rồi nàng đã bị hàng vạn Ma cấp thấp bao vây, nếu không nhờ pháp y của Tần Giang Nguyệt, e rằng đã bị xé nát.
Nhưng chỉ là một hơi thở nhẹ.
Rất nhanh Tiết Ninh lại càng căng thẳng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-121.html.]
Ma áp khiến nàng quỳ gối xuống đất, những người phàm vừa thoát khỏi ác mộng tỉnh dậy sợ hãi chạy trốn, bị những con Ma cấp thấp còn sống đuổi bắt và nuốt chửng, Tiết Ninh không để ý đến bản thân, cứu được ai thì cứu.
Khí huyết dâng trào, thỉnh thoảng Tiết Ninh ngước lên nhìn trời, cuộc chiến giữa thần tiên không thể nhìn rõ đang được đánh thế nào, tóm lại là hiệu ứng đặc biệt tung ra không tiếc mạng, đến mức đoạn phim CG trong trò chơi cũng không dám làm hoang đường như vậy, nàng nhìn đến nhức cả mắt bèn thôi không lo lắng cho người xưa nữa.
Thôi thì lo chuyện trước mắt đi đã.
Tiết Ninh đón lấy vài đứa trẻ, đặt chúng vào nơi an toàn rồi cứu một bà lão, chưa kịp nghe hết lời cảm ơn đã chạy đi cứu nhóm người khác.
Nàng quá mệt mỏi, làm việc liên tục, tay chân không đủ dùng bèn dùng cây cối và cành hoa để đón lấy nhiều người hơn.
Ma cấp thấp thì dễ đối phó, nhưng ma áp của Ma thần không dễ chịu chút nào, những người này thoát được một kiếp lại vì ma áp mà thất khiếu chảy máu.
Tiết Ninh nghĩ đến kỹ năng thứ hai của Tiểu Quy, mở nền tảng, ấn nút kỹ năng thứ hai, ánh sáng trắng tụ lại trong lòng bàn tay, không dùng cho bản thân chút nào mà trộn lẫn với mộc linh tỏa ra xung quanh.
Những mộc linh lấp lánh khoác lên đôi cánh trắng, giống như những con đom đóm đẹp đẽ đặc biệt làm sáng bừng nhân gian tăm tối.
Người phàm tụ tập lại, ngơ ngác nhìn những “đom đóm” bao quanh họ, cảnh tượng này thật đẹp, đẹp đến nỗi Tiết Ninh không cần giải thích gì, họ cũng biết không nên trốn tránh nữa, bình thản đón nhận.
Tiết Ninh lơ lửng trên không trung, mũ trùm rơi xuống, mái tóc dài bay theo linh lực tỏa ra, chiếc áo choàng đen rộng lớn bị gió thổi kêu lên từng tiếng xào xạc, mỗi tấc da trên người nàng đều nhuộm ánh sáng trắng như một vầng trăng non thanh khiết đang dần dần trỗi dậy, khiến tất cả những ai được tắm trong mộc linh không còn bị ma áp xâm thực, vết thương trên người cũng dần dần lành lại.
Người phàm không hiểu Thượng thần Thượng tiên là gì, họ chỉ tôn thờ những ai có thể giúp họ sống yên ổn.
Kiếm tiên, chân quân Triều Ngưng, Mộ phủ chủ của Vô Tranh Tiên Phủ, đại trưởng Lão Nhiếp Bàn, hai vị pháp sư của pháp tự Vạn Phật… nhiều lắm.
Nhưng chưa ai từng tôn thờ Tiết Ninh.
Họ chưa từng nghe về người như nàng, nhưng lúc này nàng còn giống Huyền nữ Thánh nữ trong lòng họ hơn bất kỳ ai.
Tiết Ninh không biết trong lòng người phàm đã muốn dựng đền cho nàng, nàng đang tập trung lợi dụng lỗi Bug.
Kỹ năng thứ nhất là bổ linh, kỹ năng thứ hai là trị liệu, đúng lúc có thể luân phiên sử dụng, bảo vệ người phàm không bị ma áp nghiền nát thành bụi.
Nhưng chỉ dựa vào linh lực của nàng ở Trúc Cơ cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn ma áp của Trường Thánh, nàng tự gánh chịu phần lớn rồi dùng linh lực che chắn phần còn lại.
Tiểu Quy trên nền tảng lo lắng hô lên: “A Ninh, ngươi sắp không chịu nổi rồi, mau dừng lại đi! Đừng lo cho người khác nữa! Giữ lại rừng xanh không sợ thiếu củi đốt!”
Tiết Ninh cũng biết mình không ổn, nàng vẫn quá yếu, nếu có thể mạnh thêm chút nữa, dù chỉ là Kim Đan cũng có thể cứu thêm vài người, chống đỡ thêm một lúc.
Nàng mơ hồ ngẩng đầu, thấy trên trời như đã phân định thắng bại, tình hình không mấy khả quan, Tần Giang Nguyệt đang liên tục lùi bước, Trường Thánh đang truy kích.
... Trận đại chiến này vẫn đến quá sớm, nhân gian không hề chuẩn bị, không có chút nền tảng nào, Tần Giang Nguyệt mới vừa tỉnh lại bao lâu? Trước đó còn phải chịu phản phệ khi tu bổ thần hồn cho nàng… Thực sự không có điều gì có lợi cho họ.
Chẳng lẽ kết cục của nguyên tác sẽ thay đổi ở đây sao?
Tiết Ninh lảo đảo, kỹ năng bổ linh trên nền tảng biến thành màu xám, năng lượng của Tiểu Quy đã dùng hết, cần nghỉ ngơi một thời gian.
Lần này dường như kéo dài hơn lần trước nhiều, những kỹ năng này có lẽ càng dùng nhiều, độ thuần thục càng cao, cấp độ càng cao?
Cẩn thận kiểm tra, quả nhiên thấy bảng bổ linh thêm vài hoa văn, trở nên tinh xảo hơn.
Ừm, không cùng cấp độ nữa rồi.
Còn kỹ năng trị liệu đã biến thành màu xám từ lúc nào, con rùa trắng nằm đó, chân tay khô khốc.
Thực sự làm khó nó rồi.
Tiết Ninh điều động chút linh lực còn lại chia cho Tiểu Quy một ít sau đó cắn răng nắm chặt pháp khí.