Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:09:19
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dâng hiến, nghe không phải là việc đơn giản.
“Kết đan?” Tiết Ninh nhìn hắn: “Có phải quá nhanh không, ta mới vừa Trúc Cơ.” Áp lực thật lớn...
“Không phải vừa mới Trúc Cơ, nàng tự xem kỹ mình đi.”
Nàng bận rộn bao lâu nay, thật sự chưa để ý đến hiện tại mình đang ở tầng mấy của Trúc Cơ, giờ nhìn lại, trời ạ, nàng đã Trúc Cơ tầng bốn rồi!
Từ khi nào vậy? Trong lúc chiến đấu sao?
“Một tháng sau, giới tu tiên sẽ tổ chức đại hội Tiên Môn, tất cả tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên đều có thể tham gia, các tiên tông sẽ đưa ra chí bảo của môn phái làm phần thưởng, chia cho các đệ tử đạt thứ hạng.” Tần Giang Nguyệt lại nói: “Tất cả đệ tử trúng tuyển đều có thể vào môn hạ của ta, do ta đích thân chỉ dạy.”
“Ta có một mật cảnh, trong đó luyện tập có thể nhanh chóng tăng tiến tu vi.” Hắn dùng hai ngón tay phác thảo ra hình dáng một cái đĩa, trong đĩa có vài con cá nhỏ, hóa thành từng ải: “Đại hội sẽ được tổ chức trong mật cảnh này, nếu nàng có thể thắng thì có thể kết đan.”
Ma thần có rất nhiều thuộc hạ tài giỏi, trước đây giới tu tiên không có một Ma thần mạnh mẽ như vậy nên lực lượng phản kháng cũng rất yếu ớt.
Giờ đây Tần Giang Nguyệt trở lại, đương nhiên sẽ có chút khác biệt.
Lần này tuy Trường Thánh đã rút lui, nhưng với trạng thái khi rời đi, chắc chắn hắn ta sẽ sớm quay lại.
Trước khi trận chiến tiếp theo đến, họ phải chuẩn bị kỹ lưỡng, cố gắng đưa chiến trường đến Ma giới hoặc Yêu giới, nhân gian không thể chịu nổi thêm một trận đại chiến nữa.
“Ta cũng có thể giúp nàng quán đỉnh.” Tần Giang Nguyệt đột nhiên nói: “Điều này có thể giúp nàng lập tức trở thành đạo quân Nguyên Anh, thậm chí cao hơn. Nhưng cơ thể nàng hiện tại không chịu nổi, cần phải dưỡng tốt một thời gian. Hơn nữa ta nghĩ có lẽ nàng cũng sẽ không chấp nhận.”
Quán đỉnh là nghịch thiên mà làm, thúc đẩy cây non, Tiết Ninh nhớ lại những đau khổ khi tiến giai tại hồ Kính, biết rằng quán đỉnh cũng sẽ để lại hậu hoạn. Tuy nhiên việc có thể đứng trên đỉnh cao của tu sĩ trong chớp mắt vẫn có sức hấp dẫn rất lớn.
“Thực ra ta...”
Tiết Ninh đau lòng vỗ vỗ mặt giường, nàng rất muốn được quán đỉnh a a a!
Tương lai có quá nhiều biến số, càng sớm trở nên mạnh mẽ càng khiến nàng yên tâm, quán đỉnh cũng không thể hoàn toàn so sánh với lần ở hồ Kính.
Xuyên sách bấy lâu, vận may lớn như vậy cuối cùng cũng đến lượt nàng sao?!
Nhưng nhìn ánh mắt thẳng thắn của Tần Giang Nguyệt, như thể nàng là một đóa sen trắng không nhiễm bụi trần, lời định nói ra đành phải nuốt lại.
“Đúng vậy! Nhất định ta không thể chấp nhận! Đương nhiên ta phải dựa vào chính mình!”
Lúc này sao hắn lại không biết chiều lòng nàng chứ?
Hắn vẫn giữ quá nhiều ảo tưởng tốt đẹp không thực tế về nàng.
Vận may lớn đã mất.
Một canh giờ sau, Tiết Ninh vẫn không thể bỏ qua cơ hội tăng tu vi mà nàng có thể đã có, mặt mày ủ dột nghe theo lời dặn mà xuống giường đi lại.
Nàng muốn ra ngoài hít thở không khí, trong phòng bí bách, đương nhiên Tần Giang Nguyệt không phản đối, nhưng trước khi nàng ra ngoài, lại có người đến thăm.
“Tiên tôn.” Tiếng truyền âm vang lên bên tai, là Tần Bạch Tiêu: “Đệ tử Tần Bạch Tiêu đặc biệt đến bái kiến Tiên tôn.”
Gần như cùng lúc đó, dấu ấn trên cổ Tiết Ninh đau nhói, nàng bất an đưa tay sờ, dấu ấn không có gì thay đổi, nhưng trong lòng bàn tay xuất hiện ba chữ.
Giang Mộ Vãn.
Là Trường Thánh.
Tiết Ninh cảm thấy lòng mình chùng xuống.
Hắn ta không dùng dấu ấn g.i.ế.c nàng ngay, chắc chắn là vì năng lực bị hạn chế.
Gửi ba chữ này đến, mục đích cũng rất rõ ràng.
Dù không thể g.i.ế.c nàng ngay lúc này, hắn ta cũng không định để nàng yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-125.html.]
Hắn ta đang dùng mẹ của nguyên để uy h.i.ế.p nàng.
Phản kích Trường Thánh, Tiết Ninh kỳ vọng có thể kết thúc sớm đại cục.
Trong nguyên tác, mấy trăm chương vẫn chưa g.i.ế.c được đại BOSS, muốn g.i.ế.c sớm như vậy chắc chắn là rất khó, nhưng kiếm tiên đã phục sinh rồi, còn điều gì là không thể?
Nếu thật sự thành công thì thiên hạ thái bình, mẹ của nguyên chủ cũng không còn bị uy hiếp.
Hiện nay mờ mịt đầy trời, không chắc năm đó đã xảy ra chuyện gì, Tiết Ninh thực sự không biết có nên cứu người hay không, có nên quản việc này hay không.
Sợ là sợ bận rộn một phen, chín c.h.ế.t một sống, cuối cùng tự chuốc lấy nhục.
Nghĩ tới đây, Tiết Ninh trực tiếp đưa lòng bàn tay đến trước mặt Tần Giang Nguyệt, cho hắn xem ba chữ đỏ như m.á.u trên đó.
“Đây là tên của mẹ ta.” Tiết Ninh nói: “Vừa rồi dấu ấn hơi đau, ta sờ một cái rồi trên tay có ba chữ này, chắc chắn là Ma thần giở trò.”
Nàng kể lại toàn bộ những gì Ma thần đã nói cho Tần Giang Nguyệt: “Trước đây ngươi cũng là đệ tử của cha ta, có biết tại sao mẹ ta lại chưa c.h.ế.t không? Đây có phải là cạm bẫy của Ma thần chứ thực ra không có nữ nhân phàm trần giống ta ở Thiên giới không?”
Dự đoán cuối cùng nói ra, nàng cũng không tin lắm.
Mặc dù Ma thần quỷ kế đa đoan, mười lời có thể có bảy lời là giả, nhưng chuyện này không thể nào vô duyên vô cớ được.
Nếu không có chút lợi thế nào, thật sự không cần lấy một người phàm đã c.h.ế.t nhiều năm ra để dùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói những lời này với Tần Giang Nguyệt, Tiết Ninh cũng cảm thấy hơi khó xử - Giang Mộ Vãn không phải là mẹ của nàng, là của nguyên chủ. Tiết Tông cũng không phải là cha của nàng, là của nguyên chủ.
Hắn biết nàng không phải nguyên chủ, nàng vẫn gọi bọn họ là cha mẹ, hắn có cảm thấy rất kỳ quái không?
Tiết Ninh quan sát sắc mặt của Tần Giang Nguyệt, hắn vốn định ra ngoài gặp Tần Bạch Tiêu, bị nàng ngăn lại bèn hoãn lại.
Bàn tay mát lạnh nắm lấy tay nàng, Tiết Ninh muốn nói hắn đi gặp Tần Bạch Tiêu trước đi, bọn họ có nhiều thời gian để nói những chuyện này.
Nhưng Tần Giang Nguyệt đã mở miệng: “Sư mẫu là đã c.h.ế.t rồi.”
Trái tim Tiết Ninh đập nhanh hơn một nhịp: “Vậy Trường Thánh thật sự lừa ta sao?”
Tần Giang Nguyệt không nói là đúng hay sai, chỉ đáp: “Thi thể của sư mẫu là do sư tôn tự tay chôn cất, với tình cảm và sự quen thuộc của ông ấy đối với sư mẫu, không thể nào nhận sai được.”
“Vậy có lẽ nữ tử đi cùng Khuynh Thiên không phải là mẹ ta, chỉ là trùng tên và rất giống nhau?”
“Trên đời không có nhiều trùng hợp như vậy.” Tần Giang Nguyệt lau đi ba chữ đỏ như m.á.u trên tay nàng rồi ấn vào dấu ấn trên cổ nàng: “Cố chịu đựng một chút.”
Tiết Ninh hiểu hắn định làm gì, nhắm mắt cắn môi: “Được, mau chóng loại bỏ đi, dù đau đớn thế nào ta cũng chịu được.”
Tần Giang Nguyệt chuyển ánh nhìn lên khuôn mặt nàng, tỉ mỉ quan sát đôi mắt khép chặt và hàng mi dài cong vút của nàng.
Lông mi khẽ động, tiết lộ sự bất an của nàng.
“Hay là giữ lại đã.”
Hắn lại thay đổi ý định.
Tiết Ninh mở mắt: “Tại sao? Giữ lại nó chỉ gây thêm phiền phức.”
Tần Giang Nguyệt nói: “Không sao đâu. Nó không thể trực tiếp gây hại cho nàng, chỉ là để lại một kênh kết nối giữa nàng và Ma thần thôi.”
Với lòng ích kỷ của mình, chắc chắn hắn muốn xóa sạch mọi dấu vết của nam nhân khác trên người nàng, nhưng lý trí lại bảo rằng không thể để lòng ích kỷ chi phối.
“Nếu muốn cưỡng chế loại bỏ thì cũng có thể, nhưng Trường Thánh đã nhắc đến sư mẫu, trong lòng nàng tự nhiên sẽ lưu tâm, chi bằng giữ lại xem hắn muốn làm gì.”
Giọng Tần Giang Nguyệt dịu đi, rõ ràng không thay đổi âm điệu nhưng lại khiến Tiết Ninh cảm thấy yên tâm.
“Năm đó sư mẫu bị Khuynh Thiên g.i.ế.c chết, nếu nữ tử giống sư mẫu đi theo bên cạnh Khuynh Thiên, lại có nhiều trùng hợp như vậy, có lẽ liên quan đến thần hồn của sư mẫu. Hoặc có thể t.h.i t.h.ể năm đó thực sự có điều bất thường, chỉ là vì lý do nào đó mà sư tôn không phát hiện thôi.”