Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 128
Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:09:25
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Giang Nguyệt cắn răng, mặt có phần tái nhợt, áo bào trắng xõa tung như mây, mái tóc đen như mực mềm mại quấn quanh cơ thể hắn, dù mặc pháp y nhiều lớp nhưng thân hình vẫn thon gọn, khi cởi ra để lộ những đường nét cơ bắp làm người ta xao xuyến.
“Ta cần suy nghĩ kỹ.”
Cuộc đại chiến Thần Ma cũng chưa từng khiến hắn phải đau đầu và bối rối như vậy.
Tần Giang Nguyệt cảm nhận được Tiết Ninh rời khỏi người hắn, nàng nắm tay hắn kéo dậy, cẩn thận kiểm tra cơ thể hắn: “Đau ở đâu?”
Một câu hỏi đơn giản như vậy lại khiến dây thần kinh căng thẳng của Tần Giang Nguyệt đứt đoạn ngay lập tức.
Đau ở đâu?
Tần Giang Nguyệt nhìn nàng chằm chằm, mấp máy môi: “Nếu ta muốn nàng cùng ta nghịch thiên mà đi, nàng thật sự không sợ, thật sự sẽ đồng ý sao?”
Trước kia chỉ cần nàng giữ lòng trung trinh mà nàng đã không muốn, giờ lại muốn vì hắn mà đi trên con đường c.h.ế.t trong mắt mọi người sao?
Tiết Ninh không chút do dự nói: “Ta sẽ.”
Nói xong nàng cũng không nghĩ đó là câu trả lời đáng ngạc nhiên, nhíu mày cởi áo hắn: “Rốt cuộc đau ở đâu? Hiện tại ta có thể chữa thương cho ngươi rồi đúng không? Tuy ngươi tự mình cũng có thể, nhưng đã bị thương rồi, tốt nhất đừng dùng linh lực lung tung.”
Đầu óc nàng xoay chuyển rất nhanh: “Trước đó ngươi nói ngươi mở “giới” có thể đối phó với Thiên Chiếu Thần Thể, đây không phải chiêu thức làm tổn thương kẻ địch một ngàn mà tự tổn thương tám trăm chứ?”
Hắn mới trở về được bao lâu, sao có thể so với Ma thần đã tu luyện ngủ say hàng vạn năm? Nhưng thời gian không chờ đợi ai, hắn vẫn phải cố gắng tìm cách ứng phó, điều này làm cho Tiết Ninh, người từng đọc nhiều truyện tranh và tiểu thuyết cảm thấy lo lắng, không tránh khỏi nghĩ đến những phương pháp hy sinh nguồn gốc, không phải chỉ dùng một lần đã tiến gần cái c.h.ế.t thêm một bước chứ!
Nghĩ đến khả năng này, nàng càng lo lắng, đã cởi được mấy lớp áo của Tần Giang Nguyệt, chỉ còn lại một lớp cuối cùng.
Áo lót mỏng manh màu trắng, chất liệu mát lạnh, mềm mại, chỉ cần kéo nhẹ là lộ ra làn da trắng đến chói mắt.
Tần Giang Nguyệt như tỉnh khỏi cơn mơ, giữ lấy áo: “Không sao, chỉ là có chút...”
Hắn ho một tiếng, khóe miệng hơi đỏ, nhanh chóng lau đi.
Tiết Ninh cau mày: “Chỉ là cái gì?”
Tưởng rằng hắn sẽ che giấu, nhưng Tần Giang Nguyệt lại thành thật đến khó tin.
Hắn quay sang nhìn nàng, không chớp mắt nói: “Tâm trạng d.a.o động, không yên bình, sợ sinh tâm ma.”
Tiết Ninh cứng người, có chút muốn lùi lại.
“Ta suy nghĩ nhiều lần, vẫn là muốn nàng tự mình lựa chọn.” Hắn nắm tay nàng không cho nàng lùi bước: “Ta muốn nàng chọn ta. Nàng tự mình đưa ra lựa chọn mới thực sự là chọn ta.”
Tần Giang Nguyệt đứng thẳng người, áo quần xộc xệch, tóc dài buông xõa, ngọc quan dưới ánh sáng mờ nhạt lấp lánh.
Không biết từ lúc nào, nhân gian đã là đêm khuya.
“Nhưng nàng không cần vội.”
Giọng hắn ôn nhu, ánh mắt lại đầy tính xâm lược, giống như giây tiếp theo sẽ nuốt chửng Tiết Ninh.
“Ta cho nàng thời gian, rất dài rất dài, khi nào nghĩ kỹ, hãy nói cho ta lựa chọn cuối cùng của nàng.”
Câu cuối cùng mang chút ý đùa: “Bây giờ ta sẽ không c.h.ế.t nữa, nàng có thể từ từ chọn, ta sẽ luôn đứng ở đó chờ nàng chọn ta.”
Rõ ràng với hắn đây là một câu đùa vụng về để xoa dịu không khí, nhưng Tiết Ninh lại nghe thấy vô vàn nỗi lòng xót xa.
Bởi vì sẽ không c.h.ế.t nữa, bởi vì đã mạnh mẽ hơn nên nàng có thể chọn ta - đó mới là điều hắn thực sự muốn nói.
Thật là tự ti đến cực điểm.
Khi còn có thể chết, bị từ chối, cô độc mà chết.
Không ngờ có thể sống lại, thay đổi thân phận, lấy lại sức mạnh nhưng vẫn muốn người đã từng bỏ rơi mình.
Còn phải bày tỏ rằng mình sẽ không c.h.ế.t nữa, sợ rằng nàng vẫn không chọn hắn.
Giữa họ thực sự có chút lúng túng, cả hai đều không dám, hoặc có lẽ thiếu đi chút can đảm cuối cùng để tiến tới.
Nhưng cả hai cũng rất thẳng thắn, không hề giấu diếm bất cứ điều gì, tuy chưa có kết quả rõ ràng, tình cảm giữa họ lại không hề mập mờ.
Tiết Ninh im lặng một lúc lâu, cố gắng lau đôi mắt đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn: “… Vậy sau này chúng ta có thể như vậy nữa không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-128.html.]
Tần Giang Nguyệt ngẩn người, nhìn nàng chạm vào môi mình, hiểu ý nàng, một lúc sau mới đáp: “Có thể.”
Tiết Ninh lại hỏi: “Còn có thể nhiều hơn nữa không?”
Nói xong, ánh mắt nàng lơ đãng như đang quan sát phản ứng của hắn.
“… Có thể.” Cuối cùng Tần Giang Nguyệt cũng trả lời.
Tiết Ninh bật cười khúc khích, không khí căng thẳng cuối cùng cũng dịu lại.
“Vậy chúng ta cứ thử yêu nhau trước đi.”
Tần Giang Nguyệt ngạc nhiên: “Yêu?”
“Yêu đương, một cách nói mà ngươi không hiểu, rất phù hợp để mô tả mối quan hệ hiện tại của chúng ta. Khi yêu có thể như vậy, cũng có thể nhiều hơn, khi đến lúc, muốn chia tay hay kết hôn - tức là kết thành đạo lữ, đều sẽ có định số.”
Nghe có vẻ thực sự hợp lý.
Đương nhiên Tần Giang Nguyệt không phản đối, nhanh chóng gật đầu.
Tiết Ninh vội nói: “Vậy sau này nỗi đau này vẫn phải để ngươi chịu.” Nàng giơ cánh tay lên, vết thương trên người vẫn còn rõ ràng, làn da mịn màng như sứ bị rạn nứt khiến Tần Giang Nguyệt nhớ đến cảnh nàng thoát ra từ bụng xà yêu.
“Đau quá, ta thử một lần là đủ rồi, sau này đều để ngươi.”
Tần Giang Nguyệt nắm lấy tay nàng, định giúp nàng xử lý vết thương, nhưng Tiết Ninh bí hiểm ngăn lại.
“Để ta cho ngươi xem bảo bối của ta.”
Tiết Ninh lấy ra ba con rùa nhỏ cùng con rùa xanh mới nở, trên nền tảng vẫn còn bốn kỹ năng chưa mở.
“Tiểu Quy đã đẻ bảy quả trứng, mỗi quả đều có khả năng rất lợi hại. Mấy lần trước ta thoát chết, còn lập được phân thân để lừa Trường Thánh, đều nhờ vào cái này.”
Tần Giang Nguyệt nhìn vào nền tảng, hiểu ngay tức khắc.
Thấy thẻ bổ linh có hoa văn tinh xảo hơn những cái khác, hắn hỏi: “Khả năng này hiện tại nàng tu luyện tốt nhất?”
Tiết Ninh cười, mặt đỏ bừng: “Đúng! Ta biết ngươi nhìn một cái là hiểu ngay.”
“Tiểu Bạch Quy có thể hỗ trợ mộc linh của ta để chữa trị vết thương, ta đã dùng cách này giúp phàm nhân thoát khỏi ma âm của Ma thần. Sau này ngươi chịu đau, ta sẽ chữa trị cho ngươi.”
Tiết Ninh dẫn dắt luồng sáng trắng, kết hợp với mộc linh của nàng, gửi một tiểu linh đoàn hình bướm vào cơ thể hắn.
“Tuy không thể hoàn toàn xua tan tâm ma, nhưng có thể làm ngươi bình tĩnh hơn một chút chứ?” Nàng chớp mắt, đôi mắt tràn đầy kỳ vọng.
Tần Giang Nguyệt nhìn nàng một lúc rồi nói: “Không cần những thứ này, chỉ cần nàng nhìn ta như vậy, ta sẽ ổn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặt Tiết Ninh càng đỏ hơn.
Một lát sau, Tần Giang Nguyệt là người mở lời: “Hãy chữa lành vết thương của nàng trước đi. Ta nhìn sơ qua, những khả năng này càng sử dụng nhiều, sức mạnh càng lớn.”
Tiết Ninh liếc hắn một cái đầy ngưỡng mộ, ánh mắt như muốn nói “Không hổ là người ta chọn.”
Tần Giang Nguyệt siết c.h.ặ.t t.a.y trong tay áo, hơi nghiêng đầu: “Về sau nếu ta bị thương, đều để nàng chữa trị.”
“Được thôi!” Tiết Ninh vui vẻ đồng ý: “Nhưng ta có giới hạn, vết thương quá nặng ta không chữa được, ngươi cẩn thận chút.”
“Ta sẽ.” Tần Giang Nguyệt trịnh trọng hứa hẹn.
Nàng nói tùy tiện một câu, hắn lại rất nghiêm túc đáp ứng, kết hợp với sự cẩn thận khi họ thân mật mà không làm vỡ cốc chén trong khách điếm lại khiến nàng thêm phần yêu thích hắn.
Tiết Ninh thực sự rất thích nam nhân luôn chu đáo và tận tâm như hắn.
Nhưng nàng còn một chuyện muốn nói.
“Về mẹ ta...” Nàng ngập ngừng: “Bao gồm cả Tiểu Quy, là linh thú mà cha đã tặng ta, sau đó ngươi đã giúp ta...” Tái lập khế ước.
Nàng đã biết rồi.
Hiện tại nhắc đến đây là đủ, Tần Giang Nguyệt khép mắt lại, cũng hiểu ý nàng.
“Bất kể trước đây ta như thế nào.” Tiết Ninh cân nhắc nói: “Hiện tại ta có thân phận và vị trí này thì phải gánh vác trách nhiệm của mình.”
Nàng suy nghĩ một lúc: “Ta phải điều tra rõ chuyện đã xảy ra năm đó. Nếu đó thực sự là mẹ ta, bà bị ép buộc phải rời đi không có lựa chọn, giờ đây lại chịu đựng đau khổ thì ta phải tìm cách cứu bà.”