Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 130
Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:09:29
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Giang Nguyệt nhanh chóng giải thích cho Tiết Ninh: “Khuynh Thiên thu thập linh hồn và bột xương có lẽ là để sử dụng một loại cấm thuật khác, tương tự như cấm thuật mà sư muội đã dùng.”
Ở đây “sư muội” rõ ràng là gọi nguyên chủ.
Hắn dùng từ “sư muội” để gọi nhiều người, nhưng chưa bao giờ gọi nàng như vậy.
Hai người nhìn nhau, Tần Giang Nguyệt chậm rãi nói: “Ta luôn chỉ coi nàng ấy là sư muội.”
Nhưng với Tiết Ninh thì không phải.
Lớn tuổi hơn mà không gọi là muội, tâm tư cũng khá đặc biệt.
Tiết Ninh thấy bốn con rùa mở to mắt, nhẹ ho một tiếng: “Cấm thuật tương tự... vậy nên lễ vật cần cũng giống? Mục đích đạt được cũng tương tự?”
Nguyên chủ là để sống sót, Khuynh Thiên tự nhiên không cần phải lo lắng như vậy, hắn ta là đại ma, gần như sống cùng trời đất, trừ khi tử trận hoặc bị thương nặng, nhưng lúc đó rõ ràng Khuynh Thiên bình an vô sự.
Tần Giang Nguyệt cân nhắc kỹ lưỡng: “Có lẽ hắn muốn cưỡng ép kéo dài mạng sống cho người lẽ ra đã chết.”
Vậy sao?
Thật sự là mục đích tương tự nguyên chủ sao?
Nhưng cấm thuật độc ác như vậy, nguyên chủ đã lấy từ đâu?
Tiết Ninh nhìn Tiểu Quy, Tiểu Quy hiểu ra: “Tiết tiên tử không nói điều này.”
Tần Giang Nguyệt nói: “Dù ta không thường về tông, cũng ít khi lên Cô Nguyệt Phong, nhưng những thứ khác đưa lên Cô Nguyệt Phong đều cho người kiểm tra kỹ, sẽ không có vấn đề.”
Thân thể nguyên chủ như vậy, dù không có tình cảm nam nữ nhưng vẫn còn sự răn dạy của sư tôn.
Tần Giang Nguyệt biết sau này chắc chắn họ sẽ giải trừ hôn ước, trước và sau đó, hắn sẽ chăm sóc tốt cho vị sư muội này, tất nhiên sẽ không để nơi ở của nàng ấy gặp nguy hiểm.
“Điều đó có nghĩa là cấm thuật vốn dĩ đã nằm trong tay nàng ấy.”
Tiết Ninh suy nghĩ kỹ lại, nguyên thân dọn đến Cô Nguyệt Phong từ khi nào? Chắc chắn là trước đó đã có những cấm thuật này.
Nàng dọn đến Cô Nguyệt Phong vì Tiết Tông chết, và ép buộc Tần Giang Nguyệt định hôn ước với nàng, nên...
“Là ở Tuyết Ẩn Phong.” Tần Giang Nguyệt nói: “Sau khi sư tôn không còn, Tuyết Ẩn Phong được phân cho trưởng lão Giang, các đệ tử trong phong cũng bái nhập môn hạ các trưởng lão khác.”
Tiết Ninh có một linh cảm kỳ lạ.
Nàng nghĩ đến nữ nhân bên cạnh Khuynh Thiên có khả năng là Giang Mộ Vãn.
Lại nghĩ đến cấm thuật trong tay nguyên chủ.
Tuyết Ẩn Phong… nếu nữ nhân đó thật sự là Giang Mộ Vãn, là mẹ của nguyên chủ thì trước khi đến bên cạnh Khuynh Thiên, bà ta cũng sống ở Tuyết Ẩn Phong cùng với Tiết Tông và Tiết Ninh.
Hiện tại Khuynh Thiên sử dụng cấm thuật để cưỡng ép kéo dài mạng sống cho người đã sớm chết, có khả năng là cho Giang Mộ Vãn.
Có thể từ trước khi nguyên chủ sinh ra, Giang Mộ Vãn đã có được những cấm thuật này. Sau khi bà ta rời đi, một số thứ còn lại như di vật của bà ta đã đến tay nguyên chủ.
Tất nhiên tất cả những điều này đều dựa trên giả thuyết rằng nữ nhân bên cạnh Khuynh Thiên thật sự là mẹ của nguyên chủ.
Đột nhiên Tiết Ninh bắt đầu lục lọi nhẫn Càn Khôn, những thứ của nguyên chủ và những thứ Tần Giang Nguyệt tặng nàng đều cất giữ cẩn thận, sao trước đây không thấy những cấm thuật kỳ quái này?
“Nàng ấy đã dùng, tất nhiên sẽ không để lại chứng cứ.”
Tần Giang Nguyệt đặt tay lên vai nàng, khiến toàn thân nàng rùng mình, động tác tìm kiếm chậm lại rõ rệt.
“Nếu trên người nàng ấy có, ta cũng không thể không cảm nhận được.”
Phải rồi, có “hack” bên cạnh mà.
“Vậy chỉ còn cách đợi về Tiên phủ rồi tìm kiếm ở Tuyết Ẩn Phong thôi.”
Tần Giang Nguyệt nhìn nàng: “Nàng sẵn lòng trở về sao?”
Tiết Ninh lộ vẻ ngơ ngác: “Không phải ngươi muốn ta trở về tham gia đại hội Tiên Môn sao?”
“Nàng không thích Tiên phủ, tham gia đại hội cũng không nhất thiết phải về đó. Ta có thể mở một pháp trận truyền tống, đưa nàng trực tiếp vào bí cảnh khi bắt đầu.”
“Chăm sóc ta vậy sao?” Tiết Ninh chớp mắt, trông rất mong đợi: “Vậy lúc đó ngươi có thể thong thả cho ta một chút không?”
Tần Giang Nguyệt không từ chối ngay lập tức, chỉ hỏi lại: “Nàng chắc chắn chứ?”
Tiết Ninh ngập ngừng, lùi lại một chút, sau một lúc mới nói với vẻ giận dỗi: “Không cần, ta chỉ đùa thôi, làm vậy thì không công bằng với người khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-130.html.]
Bên tai vang lên tiếng cười, Tiết Ninh thấy phiền, không nhịn được lao vào ôm hắn, cắn mạnh vào cổ hắn.
Tiếng rên rỉ của hắn vang lên, một người giỏi chịu đau như hắn, chuyện nhỏ này sao lại kêu lên?
Rõ ràng là hắn cố ý.
Tiết Ninh vùi mặt vào cổ hắn, xoa nhẹ dấu răng nàng để lại, nghe tiếng thở của hắn dần trở nên rối loạn mới nhỏ giọng nói: “Không được xóa đi.”
Nàng cũng học theo Trường Thánh, thử để lại một dấu ấn.
Tần Giang Nguyệt nhẹ nhàng đáp lại rồi hỏi nàng: “Vậy đủ chưa?”
Tiết Ninh ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt hắn cúi xuống giao nhau với nàng: “Nếu không đủ, còn có thể làm thế nào?”
Tần Giang Nguyệt cúi đầu xuống, đưa ấn kiếm trên trán đến gần tay nàng.
“Ở đây.” Hắn giảng giải tỉ mỉ: “Để lại khí tức của nàng, ta sẽ không thể nghĩ đến người khác.”
Còn có thể làm vậy sao?
Tiết Ninh mở to mắt đầy ngạc nhiên: “Làm thế nào?”
Tần Giang Nguyệt dạy nàng: “Giống như nàng đưa linh đoàn vào cơ thể ta, chỉ là thay đổi vị trí thôi.”
Tiết Ninh nhanh chóng làm theo, ngưng tụ một luồng linh lực tinh khiết nhất của mình, đưa vào ấn kiếm của hắn, khi ấn kiếm của Tần Giang Nguyệt phát sáng biểu hiện chấp nhận, nàng rất dễ dàng đưa vào.
Ngay lập tức, ấn kiếm đóng lại, ánh sáng biến mất, Tiết Ninh cảm thấy chưa đã: “Chỉ vậy thôi? Xong rồi sao?”
Tần Giang Nguyệt nhắm mắt xử lý một chút rồi gật đầu: “Đã xong.”
“Vậy là ngươi không thể nghĩ đến người khác sao?”
Tần Giang Nguyệt: “Không thể.”
“Nếu ngươi nghĩ đến người khác thì sẽ thế nào?”
Nàng lại gần hơn, hơi thở ấm áp thơm ngát phả lên mặt hắn, khiến hắn như say rượu, hơi ngà ngà.
Tần Giang Nguyệt trả lời đơn giản nhưng đúng trọng tâm: “Người hay Thần đều diệt.”
Cái gì cơ??
“... Làm sao để gỡ cái này ra đây, không đến mức đó đâu, thực sự không cần mà.”
Tiết Ninh hối hận, muốn gỡ ra, nhưng dù nàng có chạm vào ấn kiếm trên trán hắn như thế nào, nó cũng không có phản ứng.
Nàng chỉ có thể nắm tay hắn kéo qua kéo lại: “Mau nói ta cách giải trừ đi, đừng thiết lập cái này! Sao lại đến mức người hay Thần đều diệt nghiêm trọng vậy! Chúng ta đang yêu đương, không phải đánh trận. Nếu sau khi thực sự quen nhau, ngươi thấy ta có khuyết điểm gì không chịu nổi, ngươi có thể chia tay ta mà.”
Yêu tự do sao lại dính đến tính mạng! Thật là biến chất!
Tần Giang Nguyệt lại cố chấp không chịu giải trừ.
“Không ràng buộc nàng.” Hắn nói: “Cũng không gây hại gì cho ta, thực sự không cần lo lắng như vậy đâu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Ninh hét lên: “Sao lại không hại! Người hay Thần đều diệt mà!”
Tần Giang Nguyệt nhìn thẳng vào nàng: “Ta sẽ không thay lòng, cũng sẽ không nghĩ đến nữ tử khác, tất nhiên sẽ không có hại.”
Tiết Ninh dần im lặng.
“Dù cuối cùng nàng muốn rời xa ta cũng không sao, nàng cứ tìm những gì nàng muốn, cả đời này ta sẽ không có ai khác.”
Giữ lại nó, nếu sau này nàng thực sự không chọn hắn, cũng coi như có dấu vết của nàng ở lại bên hắn.
Tiết Ninh: “...” Thật quá đáng!
Thật là bất công! Áp lực quá lớn!
Những con rùa nhỏ chưa kịp thu về nền tảng, bị ép buộc phải xem cảnh này, cũng rất chấn động.
Tiên tôn... thật khác xưa.
Đây chính là thần tiên khi yêu sao?
Chả trách Thiên Đạo điều không cho phép thần tiên yêu đương, điều này còn đáng sợ hơn cả pháp thuật mạnh nhất của yêu ma nữa!
Nhìn ánh mắt Tiên tôn tập trung nhìn A Ninh, không chỉ đẹp mà còn đầy tình cảm, không chỉ A Ninh không chịu nổi, rùa cũng không chịu nổi!