Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:09:37
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đi theo Khuynh Thiên bao lâu nay, số lần bà gặp được Ma thần có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đây là lần duy nhất bà có thể trực tiếp nhìn Ma thần mà không có chút khó chịu nào.

Phần lớn Ma tộc đều có hình dáng kỳ quái, rất đặc trưng, có lẽ Ma thần và Khuynh Thiên là hai người ưa nhìn nhất.

Đặc biệt là Ma thần.

Hắn ta cao lớn uy nghiêm, đôi mắt tím lại có chút tà mị yêu kiều, toàn thân ma khí xâm nhập tâm can khiến nàng ta không tự chủ được mà trả lời câu hỏi của hắn ta.

“Đúng vậy.”

Nhận ra mình đã trả lời, Giang Mộ Vãn hơi ngẩn người.

Nhìn xuống thân thể phàm nhân yếu ớt của mình, bà không cam lòng nắm chặt tay.

“Các ngươi thật giống nhau, nói là mẹ con cũng không ai nghi ngờ.”

Trường Thánh nói ra một câu này, nhưng không biết là hắn ta có tin hay không.

Nhưng cũng chẳng cần nghi ngờ, dưới pháp lực của hắn ta, sao một phàm nhân có thể nói dối được?

Sức lực Giang Mộ Vãn đã cạn kiệt, sắp không còn chịu nổi.

Khuynh Thiên vùng vẫy muốn truyền linh lực cho bà, Trường Thánh bực mình, khẽ vung tay đẩy hắn ta đi đâu không rõ.

Tóm lại, trên đài cao này không còn bóng dáng của hắn ta nữa.

Cả người Giang Mộ Vãn cứng đờ, mặc dù bị kéo đến đây, bà đã biết có thể sẽ có kết cục như thế nào, trong lòng cũng chấp nhận, nhưng thật sự đến lúc này vẫn sợ hãi theo bản năng.

“Ngươi yên tâm, tạm thời ta sẽ không để ngươi chết.”

Ma khí bao vây lấy bà, Giang Mộ Vãn chưa kịp vui mừng đã lộ ra vẻ kinh hoàng.

“Ta còn phải giữ ngươi lại để gặp con gái của ngươi, sao có thể để ngươi c.h.ế.t được.” Trường Thánh chậm rãi nói: “Khuynh Thiên thật là ngu ngốc, muốn ngươi sống không phải có một cách rất đơn giản ngay trước mắt sao?”

Trường Thánh nói đến đây, Giang Mộ Vãn vùng vẫy dữ dội.

“Không.” Bà không kìm được cầu xin: “Đừng biến ta thành ma, xin ngươi đấy.”

Khuynh Thiên sẽ nghe lời Giang Mộ Vãn, nhưng Trường Thánh thì không, mặc cho bà cầu xin thế nào, vùng vẫy ra sao, Trường Thánh vẫn không dừng tay.

Không phải Giang Mộ Vãn chưa từng nghĩ đến việc trở thành ma, như vậy có thể dễ dàng trường sinh bất lão.

Nhưng bà cũng đã thấy quá nhiều ma - đặc biệt là những kẻ từ người hoặc Yêu tộc biến thành ma sẽ như thế nào.

Hộ pháp thứ tư của Ma thần là Na Sâm, hiện nay nhìn rất phong quang, nhưng năm đó cũng thấp kém đến mức chẳng khác gì cát bụi, phải đấu tranh sinh tử giữa đám ma cấp thấp ở Vạn Ma Uyên mới bò lên được, từng bước từng bước đạt đến vị trí hộ pháp.

Bà không muốn trải qua những điều đó.

Càng không muốn biến thành hình dạng kỳ quái của Ma tộc.

Suy nghĩ này trùng hợp với một khoảnh khắc của Tiết Ninh.

Nhưng không còn cách nào khác.

Quyết định của Ma thần không thể thay đổi, rõ ràng bà cảm nhận được hơi thở suy tàn dừng lại, cơ thể bắt đầu biến đổi, nhưng ngoại hình không thay đổi.

“Giữ lại dung mạo của ngươi còn có ích.” Trường Thánh cúi xuống, nhìn kỹ bà một lát rồi đột nhiên mất hứng: “Không phải thì không phải, dù có tra tấn thế nào cũng vô ích.”

Giang Mộ Vãn cúi đầu, nghe những lời mơ hồ này, mơ hồ nhận ra có liên quan đến con gái của mình.

... A Ninh.

Sinh hạ A Ninh chưa bao lâu họ đã phải chia lìa.

Mọi người đều nghĩ bà đã chết, kể cả Tiết Tông cũng vậy.

Chữ “Ninh” trong tên Tiết Ninh là bà và Tiết Tông cùng đặt.

Ý nghĩa rất đơn giản, chỉ mong nàng được bình an, an định.

Sinh vào thời loạn thế, bình an là điều xa xỉ nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-134.html.]

“Ngươi không muốn đi Vạn Ma Uyên.”

Ma thần lại cất lời, Giang Mộ Vãn cảm thấy khó chịu trong người, không nói nên lời.

Ma thần cũng không cần bà phải trả lời gì.

“Ta đặc xá cho ngươi, nhưng ngươi phải giúp ta làm một việc khác, làm tốt sẽ trọng thưởng, làm không tốt...” Trường Thánh lạnh lùng hất Giang Mộ Vãn ra: “Sống không bằng chết.”

Khi Ma thần tu luyện hấp thu khí sát khí và uế khí của trời đất, nhìn thấu được điều mà mỗi người sợ hãi nhất trong lòng.

Trước đây Giang Mộ Vãn rất sợ chết, nhưng bây giờ đã không còn sợ c.h.ế.t đến thế.

Rơi vào tay Trường Thánh, điều bà sợ nhất chính là sống không bằng chết.

Trường Thánh đã nắm được điểm yếu của bà.

Ở Nhân giới, Tiết Ninh đã theo Linh Âm Châu xuyên qua giới môn, đến Tu giới.

Nàng vừa mới tỉnh lại, thân thể còn rất yếu, sắc mặt cũng khó coi, suốt dọc đường đều dựa vào một kỹ năng để chống đỡ.

May mắn thay, khi vào Tu giới, Linh Âm Châu chớp sáng chậm lại, điều này cho thấy gần đó có khí tức cùng huyết mạch với bảo châu.

Chắc chắn Giang Trạm ở gần đây.

Điều này thật kỳ lạ, theo lý mà nói hắn ta và Nhân Hoàng đã sớm đến Tiên phủ, những hỗn loạn trước đó ở nhân gian không ảnh hưởng nhiều đến Tu giới.

Sắp tới là đại hội bái kiến kiếm tiên, sau đó còn có đại hội Tiên Môn, hắn ta không thể đến muộn.

“Tiết Ninh.”

Giọng nói bất ngờ vang lên, Tiết Ninh kinh ngạc quay đầu, thấy Tần Bạch Tiêu đang cưỡi kiếm bay tới.

Kiếm mà hắn ta cưỡi là kiếm bản mệnh của mình, còn kiếm Diệt Ma đã được Tần Giang Nguyệt bảo quản thay.

“Ngươi vẫn ổn chứ?”

Hắn ta dừng lại bên cạnh nàng, thấy sắc mặt của nàng, lên tiếng giải thích: “Huynh trưởng lo lắng cho ngươi, ta đến bảo vệ ngươi.”

Tần Giang Nguyệt? Hắn để Tần Bạch Tiêu tới sao?

“Ta không sao.” Nàng nói: “Tại sao ngươi không theo về? Ngươi rất lo lắng cho sư tỷ của mình mà?”

Tất nhiên Tần Bạch Tiêu lo lắng: “... Ta không thể cứu nàng ấy, người nàng ấy muốn gặp cũng không phải ta.”

“Cảm ơn, ta cũng không muốn gặp ngươi.”

Tiết Ninh lạnh lùng quay lưng: “Ngươi về đi, ta không nghĩ huynh trưởng của ngươi sẽ để ngươi bảo vệ ta đâu.”

Trước khi luân hồi thì có thể, nhưng sau khi luân hồi, Tần Giang Nguyệt... nàng không nghĩ hắn sẽ làm như vậy.

Hiện nay Tu giới là địa bàn của hắn, nếu nàng thật sự gặp chuyện gì, với sức mạnh hiện tại của hắn, tức khắc có thể đến cứu giúp nên nàng thực sự không lo lắng về sự an nguy của mình.

Tần Bạch Tiêu bị từ chối lạnh lùng cũng không bất ngờ, hắn ta lặng lẽ đứng yên, đợi Tiết Ninh đi xa rồi mới âm thầm đi theo.

Vì nàng không muốn hắn ta đi cùng, nên hắn ta giả vờ đã rời đi.

Thực ra Tiết Ninh có thể nhận ra hắn ta vẫn còn ở đó, nàng đã đạt đến Trúc Cơ tầng 4, qua vài trận chiến cũng tăng cường độ nhạy bén, dù Tần Bạch Tiêu đã cố gắng ẩn dấu tung tích, nhưng trong cảm nhận kết hợp với mộc linh xung quanh, nàng vẫn cảm thấy có chút dấu vết.

Thời gian gấp gáp, nàng lười đuổi người, tìm Giang Trạm quan trọng hơn.

Không lâu sau, Linh Âm Châu dừng lại trong một làn sương mù, Tiết Ninh ngửi thấy mùi m.á.u tanh trong sương, biết ngay đã xảy ra chuyện lớn.

Nàng không vội vàng xông vào, trước tiên dùng mộc linh dò xét xung quanh, không phát hiện linh lực d.a.o động bất thường, nơi này chắc không còn tu sĩ nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đây là con đường phải đi qua để đến Tiên phủ, chẳng lẽ Giang Trạm c.h.ế.t ở đây?

Tiết Ninh xông vào sương mù, đi được vài bước đã cảm thấy mặt giày ướt, cúi đầu nhìn, toàn là máu.

Mùi m.á.u tanh rất khó chịu, nhưng nàng không còn buồn nôn như trước đây.

Chịu đựng được những chuyện như vậy, nghĩ lại cũng thật đáng sợ.

Nàng nhíu mày, nhanh chóng bước đi, nhìn thấy đầy đất thi thể, phần lớn mặc y phục thị vệ triều Chu, trong đó có không ít tu sĩ quen mặt nhưng không phải là đệ tử Bồng Lai, đều là tán tu, có lẽ là lực lượng trợ giúp mà Nhân Hoàng tìm được.

Loading...