Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:41:57
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Có một chuyện ta chưa nói với ngươi.” Nghĩ đến đây, Tiết Ninh mở miệng nói: “Trong ba ngày ta hôn mê, ta đã có một giấc mơ, mơ thấy cha ta.”

“Sư tôn?”

“Đúng vậy. Ta thấy ông đứng bên một vách đá, quay đầu nhìn ta một lần rồi biến mất. Ban đầu ta nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, nhưng bây giờ nghĩ lại có lẽ không đơn giản như vậy.” Tiết Ninh nhìn vào Linh Âm Châu trong tay Tần Giang Nguyệt: “Đây là bảo vật cha ta giao cho gia tộc Giang gia, có phải vì ta lấy lại nó mới mơ thấy giấc mơ đó không? Giấc mơ đó có ý nghĩa gì?”

“Chỉ là một giấc mơ, không dễ xác định.” Tần Giang Nguyệt nói: “Nhưng vách đá mà nàng nói, đại khái ta biết ở đâu.”

Tần Giang Nguyệt xoay cổ tay, kéo nàng lên pháp khí của hắn. Một cành hoa bình thường nhất, trong tay hắn biến hóa khôn lường, việc gì cũng làm được.

Tiết Ninh đứng trên đó, lòng nàng có chút rối bời, rất là kỳ lạ. Nàng đẩy tay hắn ra, cúi xuống, đầu cũng không ngẩng lên: “Ngươi cứ đi đường của ngươi, không cần lo cho ta.”

Tần Giang Nguyệt theo lời nàng, điều khiển cành hoa bay tới nơi có vách đá.

Cành hoa trở nên rất rộng, Tiết Ninh ngồi xổm trên đó cũng không sợ bị rơi xuống, nhưng tu tiên lâu như vậy, nàng vẫn có chút sợ độ cao.

Nuốt nước bọt, Tiết Ninh dứt khoát ngồi nghiêng, lưng dựa vào chân Tần Giang Nguyệt, rất an tâm.

Tần Giang Nguyệt không cần nhìn đường, chỉ chú ý nàng muốn làm gì.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy áo giao lĩnh màu vàng nhạt, búi tóc vẫn là kiểu hắn chải cho nàng, chỉ thay đổi dải buộc tóc trên búi tóc.

Dải buộc tóc theo gió bay phất phới, quấn quanh miếng ngọc sáng ở eo hắn, hắn đưa tay tháo ra, mân mê dải lụa như đang vuốt ve má nàng, khiến đầu ngón tay hắn trở nên nóng rực.

Tiết Ninh không để ý đến hành động nhỏ của hắn, đang tập trung chăm chú làm cho cành hoa đ.â.m chồi.

Khi nàng đưa cành hoa cho Tần Giang Nguyệt, trên đó chưa có nhiều hoa, chỉ có vài mầm xanh và một ít cánh hoa.

Trông thật thảm hại.

Kiếm tiên dùng pháp khí như vậy thật sự quá đỗi nghèo nàn, linh phủ của Tiết Ninh thì đầy hoa, thể hiện rõ ràng thẩm mỹ của nàng như thế nào.

Bây giờ nàng đã tu luyện cao hơn, làm cho cành hoa nở rộ rất dễ dàng.

Chẳng mấy chốc những bông hoa màu hồng đào đã nở rộ khắp đầu cành, những sợi hoa nặng trĩu mà rũ xuống như cây phất trần làm từ hoa.

Đúng lúc này họ đã đến nơi, Tần Giang Nguyệt nắm tay nàng bước xuống khỏi cành hoa, thu nó lại trong tay cùng với kiếm khí lạnh lùng độc đáo của hắn, cành hoa đầy những sợi hoa khiến hắn trông như Tiên quân ở cung Quảng Hàn.

“Như vậy tốt hơn nhiều rồi.” Tiết Ninh rất hài lòng với thành quả của mình, do dự một chút, nàng ngẩng đầu lên, nói: “Ta có thể hôn ngươi một cái không?”

Tần Giang Nguyệt rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt trong trẻo không thấy chút ám muội hay dục niệm nào khiến Tiết Ninh cảm thấy tự ti.

Nhưng câu trả lời của hắn lại rất trực tiếp: “Nàng muốn thì được thôi.”

Khuôn mặt thánh khiết nói những lời buông thả, sự tương phản này khiến lòng Tiết Ninh rung động.

Nàng khẽ nói: “Ta chỉ nhắc ngươi, sợ lát nữa ngươi đau mà không chuẩn bị tâm lý.”

Nàng vẫn nhớ đến chuyện phản phệ của Thiên quy.

Ngươi nói Thần tộc Tiên tộc đều đã diệt vong, sao Thiên quy lại không diệt vong chứ?

Lực lượng của quy tắc mạnh mẽ đến thế sao?

Sao không đi trói buộc Ma thần đi?

Kẻ phản nghịch thì sống vui hơn kẻ phục tùng sao?

Tiết Ninh đang nghĩ ngợi lung tung, Tần Giang Nguyệt đã cúi đầu xuống, hôn lên trán nàng.

Một nụ hôn rất nhẹ nhàng, trong sáng, không có chút dục niệm nào, nhưng Tiết Ninh lại rất ưng ý.

Hôn lên trán mang ý nghĩa an ủi, là sự gần gũi không dục niệm, rất thuần khiết.

Tay Tiết Ninh chạm vào tay áo hắn, từng chút từng chút di chuyển lên, mặt nàng hơi đỏ, hỏi: “Lần này bị thương ở đâu rồi?”

Tần Giang Nguyệt kéo tay áo ra, bên trong cổ tay là một vết thương đỏ đang rỉ máu. Máu là màu vàng kim, đó là dấu hiệu đặc trưng của tiên nhân.

Tiết Ninh vội vàng dùng kỹ năng thứ hai để cầm m.á.u và chữa lành cho hắn, chẳng mấy chốc trên cổ tay hắn không còn vết thương nào nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-137.html.]

“Xong rồi.”

Vừa dứt lời, tay nàng đã bị Tần Giang Nguyệt nắm ngược lại, hắn biến cành hoa thành hình dạng thanh kiếm, ánh sáng cũng biến thành màu của cánh hoa.

Tất cả đều toát lên vẻ tiên khí.

“Nàng xem nó thiếu gì.”

Tiết Ninh mơ màng mở to mắt: “Hả?”

Tần Giang Nguyệt vẽ một đường kiếm hoa, tay nắm ngược lại: “Giúp ta làm một chuôi kiếm đi.”

“Trừ cái này, ta không có gì khác do nàng tặng.”

Trái tim Tiết Ninh bỗng chùng xuống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tất cả mọi thứ của hắn đều đã cho nàng, nhưng đồ nàng tặng hắn, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có mỗi cành hoa này.

“... Nhưng ta không biết làm.” Tiết Ninh ngập ngừng, mím môi nói: “Nhưng ta có thể học. Ta biết đan lưới, nghĩ rằng làm một chuôi kiếm không phải là việc khó. Nếu làm không đẹp, ngươi không được chê đâu nhé.”

“Không đâu.” Tần Giang Nguyệt cúi đầu, tóc đen được buộc bằng chiếc vương miện bạc, lọn tóc trượt từ vai xuống, hé lộ nụ cười thầm kín mà yên tĩnh.

Nụ cười của hắn vẫn yên bình dịu dàng như thế, nhưng không còn cảm giác cô độc đậm nét như lần đầu gặp.

Trái tim Tiết Ninh đập nhanh hơn, vội vàng chuyển ánh nhìn, đột nhiên có hai bia mộ đập vào mắt.

Chữ trên bia mộ không khó nhận ra.

Đó là mộ của Tiết Tông, bên cạnh là bia mộ của Giang Mộ Vãn, hai người hợp táng, chung một quan tài.

Đây chính là vách đá trong giấc mơ của Tiết Ninh, nơi đây là chỗ an nghỉ của vợ chồng Tiết Tông và Giang Mộ Vãn.

Trong hàng vạn năm qua ở Vô Tranh Tiên Phủ đã có không biết bao nhiêu đại năng và đệ tử ngã xuống, phần lớn đều được chôn cất ở một tiên phong để tiện bề cúng tế.

Tiết Tông không muốn cùng họ nên đã chọn nơi này.

Nơi đây phong cảnh không đẹp, là một vách đá, phía dưới toàn là đá tảng, linh thực cũng hiếm thấy.

Mộ phần của ông và vợ đơn giản đến mức có chút sơ sài, trước bia không có bất kỳ cống phẩm nào, rõ ràng đã nhiều năm không ai chăm sóc.

Tần Giang Nguyệt bỗng bước đi, dừng lại ở một chỗ.

Dù không ai chăm sóc, nhưng gần đây có người từng đến, nhìn dư âm của linh lực ở đây mà xem, là Mộ Không Du.

Nghĩ đến quầng sáng xanh lục trong tay Mộ Không Du dùng để truy tìm Tiết Ninh, có lẽ đến từ mộ của Tiết Tông.

Vậy hài cốt của ông chắc chắn còn trong mộ, còn Giang Mộ Vãn thì chưa chắc.

“Nàng có muốn xem bên trong không?” Hắn hỏi Tiết Ninh.

Tiết Ninh vội vàng nói: “Đào mộ người... vẫn là thôi đi.”

Tần Giang Nguyệt đáp: “Không cần đào mở.”

“Vậy làm sao xem được?”

Hắn kết ấn bằng hai tay, trận pháp ánh sáng vàng từ tay hắn xuất ra, Tiết Ninh hoa mắt trong giây lát, lập tức nhìn rõ mọi thứ bên trong mộ.

Một cỗ quan tài, bên trong có một đoạn xương sườn của Tiết Tông, đây là thứ duy nhất còn lại sau khi ông ngã xuống.

Trên xương sườn có vài dấu vết linh lực, màu xanh nhạt, rất giống với mộc linh của Tiết Ninh, nhưng chắc chắn không phải do nàng làm.

“Đó là?”

“Là của Mộ phủ chủ. Sau khi nàng rời đi, hắn đã đến đây, lấy một phần linh cốt của sư tôn để tìm vị trí của nàng.”

Biết ngay Mộ Không Du không dễ dàng để nàng đi.

Tiết Ninh nhíu mày quay sang chỗ khác, tu sĩ ngã xuống chỉ để lại một phần thi hài như xá lợi, nhưng phàm nhân sẽ để lại toàn bộ bộ xương.

Bao năm trôi qua, hài cốt chôn cùng với Tiết Tông đã vỡ vụn không thành hình dạng, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một nữ nhân.

Loading...