Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:43:12
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Giang Nguyệt chỉ cảm thấy việc tu luyện trước đây của hắn quả thật thất bại.
“Đôi khi ta thắc mắc, sao sư muội lại tò mò nhiều chuyện như vậy.”
Hắn lên tiếng, trong câu nói gọi nàng như thế, khiến nàng ngẩn người.
Nàng vừa mới nói đó là tình thú, trước đây hắn chưa từng gọi, bây giờ lại gọi.
Hắn gọi với mục đích là tình thú.
Ý thức được điều này, từ dưới chân Tiết Ninh dâng lên một cảm giác tê dại thẳng đến tận não.
“Nhẫn nại không phải vì ta, mà là vì nàng.” Tần Giang Nguyệt nói rõ ràng từng chữ: “Hiện tại vết thương của nàng chưa lành, tu vi cũng quá thấp, nếu cùng ta giao hoan, hoàn toàn không chịu nổi chân dương của ta.”
Biểu cảm trên mặt Tiết Ninh ngay lập tức biến mất.
Nàng vừa nghe thấy gì thế này?
Đây vẫn là người mà chút trêu chọc đã không chịu nổi sao? Gì mà giao hoan, gì mà chân dương, toàn lời lẽ như cọp sói, nói thẳng thừng thế này, Tiết Ninh như chiếc ấm nước sôi, má đỏ bừng, đầu gần như bốc khói.
“Chàng.” Nàng hít một hơi, lùi lại một chút, vẻ lúng túng khiến Tần Giang Nguyệt nhìn thấy rõ ràng.
Tần Giang Nguyệt thưởng thức một lúc, vai đang căng chùng xuống, nắm lấy tay nàng không biết để đâu, chậm rãi nói: “Ta đợi nàng ra khỏi bí cảnh.”
Tiết Ninh che mặt từ chối: “Đừng nói những lời như vậy.” Cảm giác như đang dựng FLAG.
Thấy nàng như vậy, Tần Giang Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa.
Nàng đã bắt đầu tìm thứ gì đó che mặt, người lúc trước to gan lớn mật giống như không phải nàng vậy.
Áo bị vén lên, nàng chui vào trong n.g.ự.c hắn, cuối cùng mới bình tĩnh lại.
“... Đại hội lần này không được lập đội, không thể giúp đỡ lẫn nhau, tất cả đều là một chọi một, có rất nhiều người tu vi cao hơn ta, ta không dám mơ đến Thiên Huyền Đan, chỉ cần đạt được thứ hạng bảo đảm là đã mãn nguyện rồi.” Nàng cọ cọ trong lòng hắn, nửa phần mong mỏi nửa phần ảo tưởng: “Nếu chàng có thể ở bên cạnh ta thì tốt rồi, dù không giúp đỡ, chỉ cần nhìn thấy chàng ta cũng sẽ cảm thấy tự tin hơn.”
Tần Giang Nguyệt khẽ rủ mắt, không đáp lại điều gì, chỉ nói: “Đi một chuyến đến phàm giới.”
“Đi làm gì?” Giọng nàng nghèn nghẹn, nghe ra tâm trạng nặng nề không mấy vui vẻ.
Căng thẳng là chắc chắn, giống như kỳ thi quan trọng sắp đến, không có thí sinh nào không lo lắng căng thẳng cả.
Tần Giang Nguyệt hạ thấp giọng hơn: “Cùng nàng đi cúng tế thần miếu của nàng, dạy nàng cách hấp thu và luyện hóa lực tín ngưỡng.”
Thần miếu!
Tiết Ninh dần dần phấn chấn, rời khỏi lòng hắn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nói: “Vậy chàng thay đồ đi, ta đợi chàng.”
Bộ đồ trên người hắn bị nàng làm nhăn hết rồi.
Tần Giang Nguyệt chỉ cần khẽ xoay ngón tay đã có thể biểu diễn một màn thay đồ thần tiên cho nàng xem.
Trên người hắn như được bao bọc bởi ánh trăng bạc, nơi ánh sáng chiếu tới đều trở nên gọn gàng, thực sự là đã thay một bộ đồ khác.
Áo đen, tay áo mây, kim quan đai ngọc, ôn hòa nhã nhặn lại ẩn chứa sự sắc bén.
Ánh sáng chiếu rọi toàn thân hắn, cũng bao gồm cả nàng bên cạnh hắn.
Cả y phục của nàng cũng được thay đổi, là một chiếc váy giao lĩnh kiểu dáng tương tự nhưng không phải màu đen mà là màu xanh nước, tay áo bó lại, đai lưng phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nàng nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên bức tường kính lưu ly của Tiên Các, hai người họ đứng cạnh nhau, hắn cao hơn nàng nhiều, nàng như nằm gọn trong lòng hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-145.html.]
“Thời gian không còn sớm, xuất phát thôi.”
Tiết Ninh kéo tay hắn: “Đừng đi nhanh như lần trước.”
Tất nhiên Tần Giang Nguyệt nhớ nàng không quen như vậy, lần này bọn họ cưỡi “kiếm”.
Cành hoa biến thành pháp khí hình kiếm, những sợi hoa rủ xuống rất đẹp.
Tiết Ninh không cảm thấy gió, nhưng tốc độ cưỡi kiếm cũng rất nhanh, núi non sông hồ dưới mây trôi qua nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã qua giới môn, dừng lại trên một ngôi miếu đơn sơ.
Tần Giang Nguyệt thu pháp khí lại, dẫn nàng đáp xuống phía sau ngôi miếu, giờ này là buổi tối ở phàm gian, ngôi miếu được thắp đèn nhưng không có ai canh giữ, bọn họ vừa khéo vào được.
Tần Giang Nguyệt dẫn đường phía trước, đi vài bước, phát hiện Tiết Ninh không di chuyển.
Nàng nhìn chằm chằm vào tay hắn, chạy đến nói: “Khi nào mới có thể lại thấy chàng dùng kiếm?”
Tần Giang Nguyệt ngẩn ra, dường như có chút ngạc nhiên vì nàng còn muốn xem điều này.
Hắn nhìn quanh, đêm khuya yên tĩnh, vạn vật im ắng, bày kết giới xong không còn lo lắng làm kinh động phàm nhân nữa.
“Bây giờ sao?”
Tiết Ninh ngạc nhiên vì có thể nhanh như vậy, gật đầu nói: “Không còn gì tốt hơn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Giang Nguyệt gọi cành hoa ra, cành hoa như kiếm, hắn vung kiếm trong kết giới, trước đây dùng kiếm là để đối địch, bây giờ là biểu diễn cho Tiết Ninh xem, trong lúc suy nghĩ, hắn sẽ chọn những chiêu kiếm có tính thưởng thức cao hơn.
Thế là Tiết Ninh thấy được những tia sáng kiếm rực rỡ, chiêu thức kiếm của Tần Giang Nguyệt không phải là nhanh, nhưng mỗi chiêu đều đầy khí thế, kiếm ý lẫm liệt.
Những chiêu thức tinh diệu cũng đẹp đẽ khiến nàng cảm nhận được sức hút của kiếm đạo, cũng càng hiểu rõ tại sao Tiết Ninh ngày trước lại cố chấp với kiếm như vậy.
Kiếm là quân tử, là loại pháp khí đặc biệt nhất, kiếm đạo yêu cầu rất cao đối với người tu luyện, chỉ sơ suất một chút là có thể tẩu hỏa nhập ma, so với các đạo pháp khác, tiến bộ trong kiếm đạo cũng cực kỳ khó khăn, là một con đường tu luyện khổ cực.
Kiếm tu thường ít tài sản, cũng không dư dả, vì luyện kiếm thường cần phải rèn kiếm, nguyên liệu tốt nhất gì cũng dùng, lâu dần thu không đủ chi.
Tần Giang Nguyệt là kiếm tiên, người sử dụng kiếm tinh diệu nhất trong lịch sử.
Chiêu thức kiếm mà hắn sử dụng dễ như trở bàn tay, là đỉnh cao mà kiếm tu bình thường không thể nào đạt được.
Chỉ có điều Tiết Ninh không nhận ra, trong lúc Tần Giang Nguyệt sử dụng một chiêu kiếm nào đó đều có sự chậm chạp cực kỳ nhẹ.
Một “buổi biểu diễn” hoa lệ kết thúc, Tiết Ninh tắm mình trong tiên khí mà kiếm tiên vô ý phát ra, nhìn hắn như tiên quân từ cung trăng quay lại trước mặt nàng.
“Sau này ta cũng muốn giống như chàng.” Tiết Ninh không còn chút lo lắng nào về đại hội thi đấu nữa, chiến ý lẫm liệt: “Ta muốn trở thành pháp tu mạnh nhất thế gian này!”
Tần Giang Nguyệt vui mừng vì nàng có sự tự tin như vậy: “Nàng nhất định có thể.”
Tiết Ninh vui vẻ, quay người vào trong miếu, ngôi miếu không lớn, đơn sơ nhưng không tầm thường, vừa vào là thấy hai tấm bồ đoàn, sau bồ đoàn là bàn thờ, sau bàn thờ là tượng thần mà phàm nhân đắp cho nàng.
Tượng thần được làm bằng đất sét, không thể so với tượng vàng đắp cho đạo quân, nhưng trên bàn thờ trước tượng thần vẫn còn hương khói đang cháy.
Trong lư hương đầy ắp nhang đang cháy, nhìn qua là biết ngay người vừa mới rời đi không lâu, hôm nay phàm nhân đến đây cúng bái cũng rất đông.
Tiết Ninh cảm thấy ấm áp trong lòng, quay lại nhìn Tần Giang Nguyệt, trên mặt nàng có vài phần ngượng ngùng.
Tần Giang Nguyệt ôm lấy vai nàng từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Làm theo lời ta nói.”
Tiết Ninh gật đầu, nghiêm túc theo hắn niệm chú và kết ấn, theo lời chú cuối cùng, một đạo ánh sáng xanh biếc tụ lại hương khói từ lư hương bay đến trước mặt nàng. Bên tai Tiết Ninh bỗng xuất hiện rất nhiều âm thanh, nam nữ già trẻ, có người cảm tạ, có người cầu nguyện, có người khóc than, rất nhiều, nhưng nàng không hề thấy ồn ào phức tạp.
Nàng nhắm mắt nghe từng lời, tai có chút đau, Tần Giang Nguyệt kịp thời ngăn lại, dạy nàng: “Giúp điều hòa âm dương, thu nhận thiên thanh, hỗ trợ thông đạo pháp.”