Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:43:16
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiết Ninh có chút muốn xem người canh giữ miếu của mình là ai, là nam hay nữ, là già hay trẻ.

“Nếu chàng có việc gấp thì có thể về trước, ta ra trước nhìn một chút.”

Nàng ẩn thân, xách váy đi ra trước miếu, Tần Giang Nguyệt không khỏi thất ngôn*. (*Thất ngôn: Rối loạn chức năng ngôn ngữ)

Nếu hắn gấp có thể về trước?

Sao hắn có thể có chuyện gấp được!

… Nàng tức giận đến vậy sao?!

Tần Giang Nguyệt cúi đầu suy nghĩ, đi theo sau nàng ra phía trước.

Người vừa tới đã vào bên trong miếu, Tiết Ninh dựa vào bên cửa lén nhìn vào, dù biết người phàm không thể nhìn thấy mình khi đã dùng pháp thuật ẩn thân, nhưng nàng vẫn lén lút.

Trong lòng nàng vốn là hưng phấn, nhiệt tình, đầy tò mò.

Nhưng khi thực sự thấy người quét dọn trong miếu, nàng đờ đẫn.

Đó thậm chí không phải là một người trưởng thành.

Là một cô bé, buộc tóc hai búi, nhìn qua là tự mình buộc, có chút lộn xộn, còn có vài sợi tóc con.

Cô bé rất gầy nhưng người rất nhanh nhẹn, động tác cực nhanh, trong chốc lát đã dọn sạch cả miếu, cũng sắp xếp các chân hương đã cháy hết trong lư hương, để gọn gàng một chỗ.

Làm xong những việc này, cô bé rửa sạch mặt và tay, chỉnh lại y phục và tóc, chắc chắn không có gì không ổn mới quỳ lên tấm đệm trước bàn thờ, nghiêm túc cúi lạy.

Là lễ bái rất nghiêm cẩn, đứng lên, quỳ xuống, lặp lại ba lần, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời.

Tiết Ninh thấy được sự thành kính từ trong mắt cô bé.

“Cầu chúc Nương Nương mọi việc thuận lợi, tu thành đạo, bình an vô sự.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai tay cô bé chắp lại, nhắm mắt niệm lời cầu nguyện trong lòng, giọng non nớt nhưng chân thành, niệm xong lại nghiêm túc cúi lạy mấy lần.

Cô bé làm việc gọn gàng, thành thạo, nhìn qua là biết ngày nào cũng như vậy, lâu dần thành thói quen.

Nhỏ tuổi mà đã già dặn như vậy, Tiết Ninh nhìn thấy mà nóng mắt, không biết từ lúc nào đã rơi lệ.

Nàng ngơ ngác lau má, sao không nhận ra cô bé này được?

Chỉ thấy cô bé bái lạy xong, lấy từ trong tay áo ra một cây trâm hoa mai bằng bạc cài lên đầu, thân hình nhỏ bé dần biến thành hình dạng của một người phụ nữ, chính là đứa bé được cứu ở khách điếm hôm đó.

Là cô bé.

Tiết Ninh cứu đứa bé dưới tay Khuynh Thiên.

Lúc chia tay, nàng nói sau này có duyên sẽ gặp lại, không ngờ thật sự còn có cơ hội gặp lại nhưng là lại trong tình huống thế này.

Người phàm cúng tế thượng quân, chẳng qua là gọi là chân quân, Bồ Tát hoặc Nương Nương.

Tiết Ninh là Nương Nương trong lòng cô bé.

Người phàm đến đây tế lễ, phần lớn là vì tâm nguyện trong lòng, trước đây Tiết Ninh cầu thần bái phật cũng vì thế.

Rốt cuộc tận cùng của khoa học chính là huyền học.

Nhưng cô bé không giống vậy.

Cô bé cầu nguyện cho Tiết Ninh mọi việc thuận lợi, bình an vô sự.

Tiết Ninh lại rơi lệ, lần này chưa kịp tự mình lau đi đã có người dùng khăn tay nhẹ nhàng lau khô cho nàng.

Lúc này nàng mới nhớ ra Tần Giang Nguyệt, hắn vẫn chưa đi.

Đúng rồi, nói hắn nếu gấp thì đi trước, thực ra trong lòng nàng cũng biết hắn sẽ không rời đi.

“Cô bé không có tiên duyên.”

Nếu không, có thể chỉ dạy cô bé nhập đạo tu luyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-147.html.]

Như vậy cũng coi như trọn vẹn đoạn duyên này.

Tần Giang Nguyệt không rõ tiền duyên của họ, lúc đó hắn cũng vừa phục sinh, nhưng không cản trở hắn nhìn thấy hàng ngàn sợi tơ duyên giữa hai người họ.

Tiết Ninh lắc đầu nói: “Cũng không nhất định rằng cô bé muốn nhập đạo.”

Tần Giang Nguyệt ngạc nhiên nhìn nàng.

“Không phải ai cũng muốn thành tiên.” Tiết Ninh quay người rời đi, Tần Giang Nguyệt đi theo sau, nghe nàng nói: “Nếu không phải xảy ra chuyện, ta cũng không muốn trở thành như hiện tại. Sống một đời ngắn ngủi làm phàm nhân của ta, cũng không có gì là không tốt.”

Tần Giang Nguyệt bắt được điểm quan trọng: “Trước đây nàng là phàm nhân.”

Tiết Ninh gật đầu: “Đúng vậy, giống như cô bé ấy, một phàm nhân không có linh căn. Chỗ chúng ta cũng không ai tu tiên, mọi người đều giống nhau. Tất nhiên có thể cũng có, nhưng ta không biết mà thôi.”

Thế gian rộng lớn, không gì là không có, có lẽ thật sự có đạo hữu độ kiếp chăng?

Sắp bước ra khỏi phạm vi miếu, cuối cùng Tiết Ninh vẫn quay lại nhìn một lần.

“Hôm nay sương mù dày đặc, ánh nắng không tốt lắm.”

Nàng lẩm bẩm một câu, tay vung lên, trên trời rơi xuống ánh vàng lấp lánh, chiếu sáng lên miếu.

Người canh miếu bước ra, nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ này, như thể ánh sáng vàng rơi xuống trần gian.

Dù cô bé nhỏ tuổi, nhưng trải nghiệm khiến người ta trưởng thành, cô bé nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

Khuôn mặt thuộc về mẹ cô bé hiện lên niềm vui và xúc động, Tiết Ninh quay người rời đi, lần này không quay đầu lại.

Cô bé dùng khuôn mặt của mẹ mình để làm những việc mình thích, là sống cho chính mình, cũng là sống cho mẹ của mình.

Lần này tới đáng giá, những bực bội mà Tần Giang Nguyệt mang đến đã tan biến, nàng nhìn con đường rộng mở phía trước, nghĩ rằng thế gian lớn như vậy, tình yêu nam nữ thực ra rất nhỏ, thật không cần phải trói buộc trong đó.

Hắn muốn nói thì nói, không muốn nói thì chỉ có thể nói hắn cho rằng nàng không nên biết.

Đã như vậy cũng không cần ép buộc, mỗi người đều có không gian của mình, không phải cứ ở bên nàng là phải không có sự riêng tư.

Dù rằng vốn dĩ nàng muốn tìm kiếm một tình cảm không có gì giấu giếm.

“Phải một lúc nữa ta mới về.” Tiết Ninh nói với Tần Giang Nguyệt: “Chàng có thể về trước, lần này không phải nói đùa, là thật.”

Nàng thẳng thắn thừa nhận vừa rồi mình có giận dỗi, ngược lại Tần Giang Nguyệt không biết nên đối phó thế nào.

“Ta muốn đi chợ sáng mua chút đồ, sẽ về rất nhanh.”

Nàng vẫy tay coi như tạm biệt, khiến Tần Giang Nguyệt muốn bước theo cũng phải dừng lại.

Tần Giang Nguyệt đợi tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn không thể trở về tông môn như vậy, học Tiết Ninh ẩn thân, ở nơi nàng không chú ý tới, không xa không gần mà theo sau nàng.

Chợ sáng ở nhân gian rất náo nhiệt, khói bếp lượn lờ, tiếng người ồn ào.

Dù vừa trải qua một trận đại nạn, nhưng có lẽ con người là sinh vật kiên cường như vậy, bất kể ngày hôm qua gặp tai nạn thế nào, ngày mai cuộc sống vẫn phải tiếp tục, sau khi chỉnh đốn tâm trạng rồi vẫn phải bắt đầu lại.

Những ngôi nhà bị phá hoại được các tu sĩ giúp đỡ nhanh chóng sửa chữa, các tiên tông cũng cố gắng bù đắp tổn thất tài sản của họ, nhưng những thứ này đều là bên ngoài, người thân đã mất không thể quay lại.

May mà lần này có người liều mạng bảo vệ họ mới khiến thương vong nhân gian không quá nghiêm trọng.

Tiết Ninh mặc bộ đồ hoa lệ đi trong chợ sáng sẽ rất nổi bật, nên trước khi vào thành nàng đã thay đồ.

Váy áo giản dị, búi tóc không thay đổi, chỉ gỡ bớt trâm cài, mặt mộc, không trang điểm mà đi trong đám đông nhưng lại rất hòa nhập.

Nàng nói trước đây nàng là phàm nhân, nếu không có duyên đến đây cũng sẽ không muốn tu tiên.

Tần Giang Nguyệt tin chắc nàng nói thật lòng, vì nàng đi trong đám phàm nhân rất tự nhiên, thoải mái hơn bất kỳ nơi nào trong Tu giới.

Nàng và họ không giống nhau, nàng thật sự có thể hòa nhập vào phàm nhân, hiểu được những suy nghĩ thực tế trong lòng phàm nhân.

Ở chợ sáng, Tiết Ninh mua một rổ bánh bao, bánh bao nhỏ bốc khói nóng, nàng cắn hai miếng một lần, rất nhanh đã ăn hết.

Sau khi dọn sạch tay, nàng lại đi mua kẹo giòn, lần này ăn chậm hơn, nhưng ba bốn miếng nhỏ cũng vào bụng.

Đi một vòng, nàng lại dừng trước quầy kẹo, ngạc nhiên nhìn một lát, còn vỗ tay khen ngợi.

Loading...