Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 148
Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:43:18
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ông chủ, ta muốn hai cái.” Tiết Ninh không có tiền phàm trần bèn lấy chiếc trâm bạc bình thường nhất từ nhẫn Càn Khôn, xử lý một chút, coi như tiền: “Ta muốn một cái hình hồ lô, một cái hình con rùa.”
Ông chủ đã lớn tuổi, nhìn ít nhất cũng bảy mươi, thấy nhiều tiền bạc vậy, có chút hoảng sợ: “Cô nương, ta không có tiền lẻ trả lại.”
Vậy cũng là nhiều sao? Tiết Ninh có chút khó xử.
Nàng không nghĩ tới việc nói với ông chủ không cần trả lại, tuy nàng không thiếu những tiền này, nhưng có người có lòng thấy, cũng không tốt cho ông chủ già.
“Vậy thôi.” Tiết Ninh chỉ đành tiếc nuối rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước, nàng đã bị ông chủ quầy kẹo đuổi theo gọi lại.
“Cô nương, cô nương.” Ông chủ cầm trong tay hai cái kẹo, tay trái một cái hồ lô, tay phải một con rùa: “Dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền, ngươi thích thì tặng ngươi ăn.”
Tiết Ninh ngây người, do dự: “Sao lại không đáng bao nhiêu tiền, một ngày ông chủ cũng không bán được bao nhiêu...”
“Thời thế loạn lạc, lão cũng không biết còn có thể thổi kẹo bao lâu, tiền bạc không có ý nghĩa lớn, có thể làm một người vui vẻ thỏa mãn thì thêm một người vui vẻ!” Ông chủ cười đưa kẹo cho Tiết Ninh, bóng lưng trở về có chút còng.
Tiết Ninh cầm chặt kẹo, khóe mắt bắt gặp bóng dáng quen thuộc, tim đập nhanh hơn một chút.
Thời thế.
Hôm nay nhìn thấy nhiều chuyện là thời thế.
Ma thần cai trị, con người sống không có tôn nghiêm, không bằng côn trùng.
Mấy vạn năm trước, chắc chắn nhân gian không phải như thế này.
Thời thế, đều tại thời thế này, mà cứu vớt thời thế này, người phàm lực bất tòng tâm, phải dựa vào tu sĩ.
Cũng phải dựa vào Tần Giang Nguyệt.
Tiết Ninh từ phàm nhân mà đến, dù vài lần giác ngộ, hiểu mình muốn tìm kiếm đại đạo gì, nhưng lúc này trong lòng mới thật sự đứng trên lập trường tu sĩ mà nhìn xuống lòng phàm nhân.
Nàng sẽ không bao giờ bỏ đi lòng phàm nhân của mình, nhưng từ nay về sau nàng sẽ chuyên tâm tu luyện, dù sức mạnh yếu ớt cũng phải vì tìm lại thời thế nguyên bản mà cố gắng.
“Sư huynh!”
Người phàm cũng biết danh hiệu thật của chân quân Triều Ngưng, ở đây không thể gọi hắn là Tần Giang Nguyệt được.
Nếu hắn muốn hoàn toàn ẩn mình, nàng sẽ không thể phát hiện được, là hắn để lại chút dấu vết, cũng không cần lén lút theo nữa.
“Lại đây.” Nàng vẫy tay với hắn.
Tần Giang Nguyệt cúi đầu nhìn mình, suy nghĩ một lúc, học nàng thay y phục giản dị, nhưng khuôn mặt hắn, dù y phục giản dị vẫn cao quý tinh xảo, rực rỡ.
Hắn đành phải tạo chút pháp thuật trên mặt mình, khiến phàm nhân sẽ tự động bỏ qua diện mạo của hắn.
Đi đến trước mặt Tiết Ninh, hắn bị nàng thô lỗ nhét cho cái kẹo hồ lô.
“Cho chàng.” Tiết Ninh khó chịu lẩm bẩm: “Chàng như hồ lô kín, thích hợp với chàng nhất.”
… Chọc nàng không vui như vậy, vẫn có thể được nàng tặng quà.
Tần Giang Nguyệt nắm chặt kẹo, nhìn nàng quay đầu đi, dường như nàng đã hết buồn bã, bước chân nhẹ nhàng, tóc dài bay bay.
Nàng vui lên rồi, đó là điều tốt.
Tần Giang Nguyệt hơi nghiêng đầu, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn, ông chủ thổi kẹo cảm thấy toàn thân dễ chịu, lưng cũng thẳng lên.
Mà trong túi của ông có thêm vài đồng bạc nhỏ, không nhiều không ít, vừa đủ hai cái kẹo.
Tần Giang Nguyệt đuổi theo Tiết Ninh, nàng đang bước vào một tiệm thêu.
Hắn bước lên bậc thang đã nghe nàng hỏi bà chủ: “Tỷ tỷ, ta muốn tìm sợi tơ màu vàng đỏ, ở đây có không?”
Chủ tiệm thêu là một nữ nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo vải đơn giản, tính tình rất sảng khoái.
“Tơ màu vàng thì có, nhưng màu sắc của tơ vàng ở đây nhuộm không tốt. Nếu cô nương không hài lòng, có thể đến tiệm Kim Ngọc Lâu phía trước mà xem.” Nữ nhân nói: “Ở đó là tiệm do phàm nhân và tu sĩ cùng mở, nhiều thứ tốt hơn một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-148.html.]
Trong khe hẹp cầu sinh, đồ tốt tự nhiên ít ỏi.
Hiện tại dù là hoàng cung quý tộc, đồ dùng cũng không thể so sánh với trước đây.
Chỉ có dính dáng đến tu sĩ mới có chút khác biệt.
Tiết Ninh nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn Tần Giang Nguyệt, dùng ánh mắt biểu đạt sự ngạc nhiên của mình.
Tu sĩ mà lại cùng phàm nhân mở tiệm sao?
Tần Giang Nguyệt đi đến bên nàng, khi chủ tiệm đi lấy tơ vàng cho mình thì thấp giọng nói: “Chắc là Giang trưởng lão. Luyện khí sư thường cần tìm một số nguyên liệu kỳ lạ, không tránh khỏi phải gần gũi với phàm giới.”
“Giang trưởng lão.” Tiết Ninh nghĩ đến vị đại sư luyện khí chưa từng xuất hiện ở đại hội bái kiến: “Không phải bà ta đã ẩn cư rồi sao?”
“Đúng vậy. Vì thế phần lớn thời gian đều là Giang Thái Âm thay bà ta thu thập nguyên liệu khắp nơi. Trước kia ta ra ngoài trừ ma, cũng thường được bà ta nhờ mang về một số nguyên liệu.”
Tiết Ninh gật đầu: “Sau khi cha ta qua đời, Tuyết Ẩn Phong thuộc về Giang trưởng lão, ta muốn lên đó, có phải cần phải làm phiền Giang trưởng lão đồng ý không?”
Tần Giang Nguyệt nhìn nàng: “Nàng muốn đi thì đi, không cần chào hỏi ai.”
Tiết Ninh nhìn chằm chằm hắn, Tần Giang Nguyệt quay đầu đi, một lúc sau mới lúng túng nói: “Có ta bảo vệ nàng.”
***
Để không thiên vị nàng, người không tham gia đại hội Tiên Môn lại công khai bảo vệ nàng như thế?
Tiết Ninh cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ lại, có lẽ việc này không ảnh hưởng lớn như đại hội Tiên Môn.
Lúc này chủ tiệm lấy tơ vàng ra, chất đống cùng chỉ đỏ để nàng xem.
“Dù không phải loại tốt nhất, nhưng đều là ta tự nhuộm, nguyên liệu đều tốt, cô nương muốn làm gì cho lang quân? Nếu thắt dây thì hiệu quả chưa chắc kém hơn Kim Ngọc Lâu đâu.”
Tiết Ninh nhìn kỹ, chủ tiệm quả thật khiêm tốn, tơ vàng lấp lánh phối với chỉ đỏ bên cạnh thật sang trọng.
“Cái này đi, bao nhiêu tiền?”
Tiết Ninh muốn tự trả tiền, Tần Giang Nguyệt đã đi lên trước, đưa cho chủ tiệm số tiền vừa đủ.
Rất tốt, số tiền trong tay nàng không đủ, không biết hắn lấy số tiền lẻ đó từ lúc nào.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi tiệm thêu, nghe chủ tiệm phía sau nói: “Lang quân và cô nương đi thong thả, cần gì cứ tới nhé.”
Một câu mời khách thông thường nhưng khiến Tiết Ninh cảm thấy không thoải mái.
Lang quân, cô nương, đây là coi họ như vợ chồng phàm nhân.
Rõ ràng Tiết Ninh vẫn búi tóc như thiếu nữ... nàng liếc mắt nhìn bên cạnh, Tần Giang Nguyệt vốn muốn đi, đột nhiên quay lại, đặt tất cả số tiền lẻ còn lại ở chỗ kín, chỉ có chủ tiệm thấy được.
Chủ tiệm ngẩn ra, thấy mặt Tiết Ninh đỏ bừng, bối rối chạy đi, nụ cười pha lẫn chút ghen tị: “Cảm ơn lang quân, chúc hai người ân ái dài lâu.”
Tần Giang Nguyệt nghiêm túc cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn lời chúc của ngươi.”
Về Tiên phủ vẫn phải cùng Tần Giang Nguyệt ngự kiếm.
Tiết Ninh đứng trên “kiếm” làm từ cành hoa, khi đi là ôm eo hắn từ phía sau, khi về chạy lên phía trước, không muốn nhìn hắn, cũng không muốn ôm hắn nữa.
Nhưng Tần Giang Nguyệt ngự kiếm rất nhanh, trong lòng Tiết Ninh không yên, nàng có chút sợ độ cao nên nhắm mắt hoặc không nhìn xuống dưới.
Không biết có phải là ảo giác của nàng không, khi đi rất nhanh, nhưng khi về lại rất chậm?
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Ninh cảm thấy khó chịu, không biết để tay vào đâu, đành nắm c.h.ặ.t t.a.y áo để giảm bớt căng thẳng.
Đột nhiên, tốc độ ngự kiếm rõ ràng tăng nhanh, nàng không vững suýt ngã, may mà phía sau có đôi tay mạnh mẽ ôm chặt nàng.
Cái ôm này không buông ra nữa.
Tiết Ninh cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo phía sau, vì luyện kiếm, Tần Giang Nguyệt luôn mang theo hơi lạnh của kiếm ý.
Điều này không thấy ở Tần Bạch Tiêu, có lẽ vì tu vi của Tần Bạch Tiêu chưa đạt tới cảnh giới đó.