Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 149
Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:43:20
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vốn ở trên cao đã lạnh, phía sau lại có khối băng lớn khiến Tiết Ninh không tự chủ được rùng mình.
“Lạnh à?”
Người ôm nàng hỏi, không cần trả lời đã ôm chặt hơn.
“Là người chàng lạnh, sao còn dựa gần hơn.” Tiết Ninh không nói nên lời, giãy giụa.
Tần Giang Nguyệt vẫn không buông ra.
“Rất nhanh sẽ không lạnh nữa.”
Lời vừa dứt, hắn bắt đầu tỏa nhiệt, quả nhiên không lạnh nữa, nhưng khiến nàng đổ mồ hôi không ít.
“Một lạnh một nóng, nếu ta còn là phàm nhân, e rằng vì chàng mà bị cảm rồi.”
Tiết Ninh bị hắn ôm chặt, lưng áp sát n.g.ự.c hắn, thậm chí cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
“Lúc đó nàng trông thế nào?”
Đột nhiên hắn hỏi, nhiệt độ cơ thể dần hòa hoãn, trở nên vừa phải, nhưng tốc độ ngự kiếm lại chậm đi.
“Nói chuyện thì có thể về rồi nói, sao chàng đi chậm thế!”
Một lúc sau Tần Giang Nguyệt mới trả lời: “Sợ về rồi nàng vẫn giận, không thể ôm như thế này.”
Tai của Tiết Ninh đỏ bừng, cắn môi nhéo mạnh tay hắn, hắn không phản ứng, như đá không có cảm giác đau.
“Ai biết chàng hỏi lúc nào.” Nàng lẩm bẩm, không nói thêm, rõ ràng là hắn có việc không muốn nói với nàng, nàng cũng không nói với hắn.
Nếu giờ hắn chịu nói ra cũng không sao, Tiết Ninh không nhỏ nhen vậy.
Nhưng Tần Giang Nguyệt trực tiếp im lặng, đến khi về tới Thủy Thượng Tiên Các vẫn không mở miệng.
Tiết Ninh xuống khỏi cành hoa, đứng bên Tiên Các nhìn bóng của mình trong nước, trước khi Tần Giang Nguyệt vào, nàng mới chậm rãi nói: “Ta cũng không biết nên nói lúc đó ta trông thế nào - nếu chàng nói là lúc ta còn là phàm nhân, ta có thể nói với chàng, chỉ là lúc đó ta khá được trẻ con thích, nghề của ta... chàng có thể coi ta là tiên sinh tư thục của trẻ con.”
Tần Giang Nguyệt lặng lẽ nhìn bóng nàng, ánh mắt phức tạp và có chút giằng co.
Lâu sau, khi hắn định mở miệng, Tiết Ninh quay lưng đi.
“Ta đi tìm Ngân Tâm tỷ tỷ hỏi vài việc, lát nữa về.”
Tần Giang Nguyệt nhìn nàng biến mất, vẫn nhớ Ngân Tâm là ai.
Nữ tu Kim Đan của Hợp Hoan Tông.
Đệ đệ nàng ta có ý đồ với Tiết Ninh.
Tần Giang Nguyệt vốn định vào, nhưng lại không thể bước, đành đi ra ngoài Tiên Các. Hắn đứng trước kết giới hít thở, vừa tu luyện vừa đợi nàng về.
Chỗ ở của Hợp Hoan Tông trong Tiên phủ hơi hẻo lánh, cách các tiên tông khác một khoảng, không phải lần này mới đối xử đặc biệt, mọi năm cũng đều như vậy.
Khi Tiết Ninh đến, Ngân Phong không có ở đó, dường như bị ai đó gọi đi.
Tính cách tốt như hắn ta nên có nhiều bạn bè cũng không kỳ lạ, hắn ta không ở lại cũng rất đúng lúc.
“Ta không tìm Ngân Phong, ta đến tìm Ngân Tâm tỷ tỷ.”
Tiết Ninh nói với đệ tử Hợp Hoan Tông ở cửa khách viện: “Làm phiền ngươi nói với Ngân Tâm tỷ tỷ rằng Tiết Ninh đến tìm tỷ ấy.”
Đệ tử đó cũng mặc áo tím, rất giản dị, chỉ có hai bông hoa hợp hoan ở cổ áo.
Hắn ta trông không lớn tuổi, vẻ ngoài khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, dáng người cao, mày rậm, có đôi mắt giống như mắt chó, đầu mũi có nốt ruồi vừa phải - điều này giống Tiết Ninh, khiến nàng không tự chủ sờ mũi.
“Tiết Ninh?” Nam tu ngạc nhiên nói: “Ngươi chính là Tiết Ninh? Người đã cứu nhiều người ở phàm giới?”
... Chuyện của nàng đã lan truyền đến mức ai ai cũng biết sao?
Được, bây giờ nàng thật sự nổi tiếng rồi, nàng quên mất.
“Sư tôn, ngài lại đùa rồi!”
Giọng Ngân Tâm vang lên, Tiết Ninh nghe thấy từ “sư tôn” thì không khỏi ngạc nhiên.
Nam tu trước mặt mỉm cười, quay lại nói: “Vi sư không đùa, chỉ là chưa giới thiệu thân phận. Bằng hữu của ngươi coi vi sư là đồng tu, chứng tỏ vi sư duy trì nhan sắc tốt, gần đây lại đẹp hơn vài phần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-149.html.]
Ngân Tâm tức giận đẩy hắn ta, căm hận nói: “Mau biến đi, đừng để tỷ muội tốt của ta thấy, nghĩ ta cũng không bình thường, không đáng tin cậy như sư tôn.”
Hóa ra đây là sư tôn của Ngân Tâm!
Sư tôn của Ngân Tâm, chẳng phải là tông chủ Hợp Hoan Tông sao?
Tông chủ Hợp Hoan Tông lại có khuôn mặt thuần khiết thế này!
Tiết Ninh ngạc nhiên nhìn tông chủ Hợp Hoan Tông rời đi, hắn ta đi vài bước, không quên quay đầu nhìn nàng một cái, Tiết Ninh có chút biết khí chất của Ngân Phong giống ai rồi.
Dung mạo giống Ngân Tâm, nhưng khí chất giống tông chủ của họ.
“Tiết Ninh đến chơi?” Tiễn sư tôn đi, Ngân Tâm cười nói: “Mau vào đi, mấy ngày nay ngoài tu luyện ra không làm gì hết, chán c.h.ế.t mất!”
Tiết Ninh theo vào, thẳng thắn nói: “Ta cũng không không có chuyện gì mà đến, muốn hỏi tỷ tỷ một việc.”
Hai người vào phòng của Ngân Tâm, ngồi xuống trên bồ đoàn, Ngân Tâm tò mò hỏi: “Muội còn việc cần hỏi ta?” Nàng ấy cười chọc ghẹo: “Không phải bên cạnh muội có người giỏi nhất sao, có gì hắn không dạy được muội chứ?”
Mặt Tiết Ninh hơi nóng, Ngân Tâm không trách nàng giấu thân phận, thậm chí không nhắc lại việc này khiến nàng bớt đi nhiều phiền muộn.
“Là cái này.” Nàng lấy sợi chỉ mua hôm nay ra: “Ta muốn tết tua kiếm nhưng không biết, tỷ tỷ biết thì dạy ta nhé.”
“Ồ...” Ngân Tâm kéo dài giọng, ánh mắt ám muội, không khí trở nên nóng bức.
Tiết Ninh không thoải mái, muốn đứng lên: “Nếu tỷ cứ như thế thì ta sẽ đi, không học nữa.”
Ngân Tâm kéo nàng lại, đe dọa: “Đã lên thuyền giặc của ta thì không xuống được nữa, chẳng phải chỉ là tua kiếm sao? Đơn giản thôi, những lần tán tỉnh trước đây ta từng tết nhiều lắm, muội thích kiểu gì cứ nói.”
Tiết Ninh do dự: “Ta không có kiểu gì đặc biệt thích, vẫn là hợp với hắn mới tốt, tỷ tỷ thấy kiểu gì hợp với hắn?”
Nàng hy vọng Ngân Tâm cho ý kiến, nhưng Ngân Tâm nhìn nàng hồi lâu, bực mình làm rối tóc nàng.
Tiết Ninh ngơ ngác không hiểu, Ngân Tâm nói: “Con nhóc đáng ghét này, còn trẻ đã được hưởng tốt như vậy, làm người ta ghen tị.”
Tiết Ninh: Lúc này chỉ cần mỉm cười là được.
“Người muội nói, quá nhiều hoa văn đều là thừa, đơn giản nhất mới là hợp nhất.”
Khi một người sinh ra quá đẹp, trang sức trên người dù tinh xảo đến đâu cũng không đạt tới mức làm đẹp thêm.
Chỉ cần không sai, tốt nhất học kiểu đơn giản nhất là được.
“Đến, dạy tận tay, đảm bảo muội hài lòng.”
Ngân Tâm nắm tay Tiết Ninh, bắt đầu cẩn thận dạy nàng.
Học một chút đến tối, Tiết Ninh vẫn chưa về.
Thực ra không khó học, nhưng vì muốn tặng Tần Giang Nguyệt, lần đầu tiên tặng hắn đồ, nàng rất cẩn thận, tết mấy lần đều cảm thấy không đủ đẹp, tháo ra làm lại.
Tiểu Quy ló đầu ra muốn nhắc nàng về, trời tối rồi, chưa kịp mở miệng đã bị nàng nhét một viên kẹo rùa, lập tức quên mất Tần Giang Nguyệt đang đợi, cảm động đến rơi nước mắt.
“Hu hu hu, A Ninh đi đâu cũng nghĩ đến ta, ta nhất định cố gắng ấp trứng, sớm ấp ra lão Tứ!”
Ngân Tâm tò mò nhìn nó, nói với Tiết Ninh: “Lần đầu thấy rùa rơi nước mắt, thật kỳ lạ, hơi buồn cười, có thể cười không?”
Tiểu Quy lập tức trợn mắt, nhưng Tiết Ninh bận rộn không ngẩng đầu: “Cứ tự nhiên.”
Tiểu Quy: “...” Phải làm sao để ta đầy thất vọng nhìn ngươi đây!
Ngân Tâm thấy đôi mắt nhỏ của nó đờ đẫn, cười càng vui hơn.
Khách viện Hợp Hoan Tông vui vẻ, Thủy Thượng Tiên Các lại lạnh lẽo.
Thực ra Tần Giang Nguyệt đã quen với cô độc.
Đây mới là trạng thái thường ngày của hắn.
Nhưng đứng ngoài Tiên Các nhìn chỗ này chỗ kia, đều thấy không đúng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỗ nào cũng không đúng.
Nghĩ đến việc ban ngày khiến nàng không vui, không khỏi nghi nàng đi rồi không định quay lại.
Đang định thả thần thức tìm nàng ở đâu, cũng không lo an nguy của nàng, trong Tiên phủ không ai dám làm gì nàng, sức mạnh hiện tại của nàng, nếu xảy ra chuyện chắc chắn có thời gian gửi tin cho hắn.
Chỉ là người xưa nay kiên nhẫn, hôm nay cảm thấy thời gian trôi quá chậm, thật sự không chịu nổi nữa.