Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 150
Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:43:22
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thả thần thức ra, chưa tìm được Tiết Ninh đã thấy một người khác ngoài kết giới Tiên Các đang do dự đứng ở bên ngoài, rõ ràng đã đến lâu nhưng vẫn chưa vào.
Là Tần Bạch Tiêu.
Sắc mặt hắn ta không tốt, bị thương, cánh tay cứng nhắc, Tần Giang Nguyệt dừng lại, mở kết giới.
Tần Bạch Tiêu thấy kết giới d.a.o động, biết là huynh trưởng phát hiện mình.
Hắn ta không do dự nữa, mặt tái nhợt đi vào, tưởng rằng phải vào Tiên Các mới gặp huynh trưởng, không ngờ hắn đang ở ngoài cửa.
“Huynh trưởng.” Hắn ta cầm kiếm bản mệnh, hành lễ.
Tần Giang Nguyệt liếc tay hắn ta: “Luyện kiếm bị thương?”
“Đúng vậy.” Tần Bạch Tiêu nói liền một hơi: “Hôm nay không biết tại sao, luyện kiếm luôn cảm thấy không đúng pháp môn, có vài chỗ thật sự khó hiểu nên đến đây làm phiền huynh trưởng.”
Trước đây hắn ta sẽ trực tiếp vào, không ở ngoài do dự lâu thế.
Rốt cuộc thân phận Tần Giang Nguyệt đã thay đổi, Tần Bạch Tiêu cũng qua vài lần bất thường, hiểu rằng trước tiên hắn là kiếm tiên, sau mới là huynh trưởng.
Hắn có thể từ bỏ thân phận Tần Giang Nguyệt bất cứ lúc nào, nhưng vĩnh viễn không thể không làm kiếm tiên.
... Là như vậy sao? Dù gì người tu đạo sao lại không muốn thành tiên?
Đã là tiên rồi, sao nỡ từ bỏ?
“Cầm kiếm luyện một lần cho ta xem.”
Tần Giang Nguyệt nói với giọng điệu nhạt nhẽo, Tần Bạch Tiêu không dám chậm trễ, cầm kiếm đứng lên, luyện một lần chỗ gặp khó.
Khi không bị Tần Giang Nguyệt nhìn thì không khó khăn như vậy, một khi bị huynh trưởng nhìn, ngược lại còn khó hơn vài lần trước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Bạch Tiêu hạ kiếm xuống, mồ hôi đầm đìa, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn huynh trưởng.
Tiếng Tần Giang Nguyệt không nhẹ không nặng vang lên: “Ngươi không thích hợp tu kiếm nữa, Bạch Tiêu.”
Cơ thể Tần Bạch Tiêu cứng đờ, mạnh mẽ ngẩng đầu.
“Trước kia ngươi không thất tình lục dục, tuy có người yêu thích nhưng không có quá nhiều chấp niệm và tạp niệm, định lực cũng mạnh, là tính cách thích hợp tu kiếm.” Tần Giang Nguyệt chậm rãi nói: “Nhưng bây giờ tâm ngươi loạn rồi.”
Tần Bạch Tiêu không nói gì, cả người có chút sững sờ.
Nghe huynh trưởng nhắc nhở, gần đây hắn ta thật sự nghĩ quá nhiều, chỗ kiếm pháp trúc trắc đều vì tâm loạn, kiếm cũng loạn.
Hắn ta mơ hồ một lúc, không biết phải làm sao.
Hắn ta làm kiếm tu cả đời, giờ bị kiếm tiên nói không thích hợp tu kiếm, vậy phải làm sao?
Sao hắn ta có thể không làm kiếm tu được?
“Ta phải làm sao?” Hắn ta trống rỗng nhìn Tần Giang Nguyệt.
“Điều này không đáng sợ. Theo một nghĩa nào đó, đây cũng là con đường phải trải qua của kiếm tu.”
Tần Giang Nguyệt quay lưng lại, bóng dáng như ảo ảnh dưới trăng: “Có lẽ mỗi kiếm tu đều phải vượt qua giai đoạn này.”
Tần Bạch Tiêu có chút mơ hồ, do dự hỏi: “Huynh trưởng cũng từng tâm loạn sao?”
Tần Giang Nguyệt hỏi ngược lại: “Ngươi thấy sao?”
Tần Bạch Tiêu lắc đầu: “Ta không biết, không nhìn ra.”
Lúc này Tần Giang Nguyệt quay lại, nhìn hắn ta từ trên cao, lạnh nhạt nói: “Ta trở về rồi, ngươi có thấy ta dùng kiếm lần nào không?”
“...”
Toàn thân Tần Bạch Tiêu run rẩy, mơ hồ nhận ra, sau khi kiếm tiên trở về, thật sự chưa từng cầm kiếm.
Vạn vật trong tay kiếm tiên đều có thể hóa thành kiếm, nhưng đó không phải là kiếm thật sự.
Ngay cả khi Vạn Kiếm Quy Tông, Tần Giang Nguyệt cũng không cầm bất kỳ kiếm nào.
Kiếm Diệt Ma giao cho hắn bảo quản, nhưng đến giờ chưa từng rút kiếm lần nào.
Hắn thường cầm một cành hoa làm pháp khí, dù hóa thành kiếm cũng không phải kiếm thật sự.
“Huynh trưởng.” Môi của Tần Bạch Tiêu trở nên trắng bệch: “Đây không phải chuyện tốt.”
Tần Giang Nguyệt bình tĩnh hơn hắn ta nhiều: “Ngươi đã biết thì mau tĩnh tâm tu luyện, tất cả những người và việc làm loạn tâm ngươi đều phải tránh xa.”
Tần Bạch Tiêu mím môi, cuối cùng vẫn lo lắng hỏi: “Vậy huynh trưởng thì sao?”
Tần Giang Nguyệt trả lời khiến hắn ta sững sờ.
“Ta không quan trọng.”
Tần Bạch Tiêu ngây ra: “Tại sao không quan trọng? Huynh trưởng có ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-150.html.]
Tần Giang Nguyệt không trả lời nữa, vì Tiết Ninh về rồi.
Hắn vung tay áo đuổi Tần Bạch Tiêu đi, khi Tiết Ninh tới gần, nghĩ đến câu hỏi của Tần Bạch Tiêu.
Tại sao không quan trọng?
Vì trong vài vạn năm hắn rơi đi, chính Tần Bạch Tiêu là người đã cứu cả thế giới này.
Hiện tại hắn làm mọi việc chỉ để phụ trợ hắn ta thành công.
Việc hắn tốt hay không, loạn hay không, không còn quan trọng nữa.
Hôm nay không nói với Tiết Ninh cũng là điều Tần Giang Nguyệt bối rối.
Khi dùng kiếm vì không thể tâm không tạp niệm mà trúc trắc thực ra không sao, kiếm đạo của kiếm tiên là kiếm đạo thuần dương, thất tình lục dục vốn không nên tồn tại trên người thần tiên, hắn nhiễm trần dục, tự nhiên chống lại kiếm đạo tu luyện, sẽ trúc trắc là bình thường, nhưng thời gian dài cũng không chắc không thể vượt qua.
Phụ trợ vận mệnh chi tử mới không cần hắn gánh hết trách nhiệm, vì vậy dù cuối cùng không thể tìm lại trạng thái trước đây cũng không sao.
Không nói với Tiết Ninh, sợ nàng vì thế mà thay đổi quyết định chưa làm.
Sợ nàng sẽ để ý những điều này, sẽ vì “làm lỡ” hắn mà tránh xa.
Hắn cũng có chút áy náy không nói nên lời với đạo của mình, với thanh kiếm không dám cầm trong tay, cảm giác tội lỗi và tự hủy hoại.
Những cảm xúc này tụ lại trên người hắn, khiến người luôn kín đáo về cảm xúc, khi thấy Tiết Ninh đứng trước mặt lại bộc lộ chút ít ra ngoài.
“Về rồi?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Tiết Ninh gật đầu, ngạc nhiên hỏi: “Không phải chàng luôn ở đây chờ ta đấy chứ?”
Tần Giang Nguyệt không nói phải cũng không nói không phải, thậm chí không hỏi nàng đi đâu, nàng an toàn trở về là được.
“Vào đi.” Hắn giơ tay, muốn kéo nàng vào, cũng sợ nàng từ chối.
Tiết Ninh thật sự không đưa tay cho hắn.
Nhưng nàng nhét một thứ vào lòng bàn tay hắn.
Tay nàng mềm mại ấm áp khiến trái tim lạnh lẽo của hắn từng chút sống lại.
“Chàng đợi thật đáng giá! Có thể nhận quà đầu tiên mà ta tặng!”
Tiết Ninh phấn khích, mở to mắt: “Xem thử có thích không! Ta tháo ra tết lại mấy lần, bị Ngân Tâm tỷ tỷ chê cười mới xong! Hoàn mỹ không? Có thích không?”
Đêm yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.
Con ngươi của Tần Giang Nguyệt hơi co lại, cúi đầu nhìn tua kiếm vàng đỏ trong lòng bàn tay, tâm loạn lập tức ổn định lại.
“Sư muội.”
Đang yên lành sao đột nhiên gọi kiểu xưng hô tình tứ đó?
“Sư muội nhanh chóng kết đan đi.”
“...”
Chàng là ma quỷ sao?
Đang yên lành tặng quà cho chàng, đột nhiên lại giục người ta kết đan làm gì?
Không đúng.
Sư muội...
Kết đan...
【Nhẫn nại không phải vì ta, mà vì nàng.】
Khuôn mặt của Tiết Ninh đỏ bừng, chỉ nhìn hắn một cái rồi chạy về Tiên Các.
Nàng dựa vào cửa điện, mặt nóng đến mức không dám chạm.
Tiểu Quy từ tay áo ló ra, ngốc nghếch hỏi: “Quà tặng rồi, Tiên tôn rất thích, cầm trong tay không buông, nhưng sao A Ninh không vui? Sao ngươi không vui?”
Cùng với rùa nguyên bản, bốn con rùa nhỏ khác tò mò hỏi nàng: “A Ninh, sao ngươi không cười?”
Tiết Ninh: “... Ta vốn không thích cười!”
***
Tiết Ninh làm dây tua kiếm rất đơn giản.
Nút thắt là nút bình an thông thường, dây tua kiếm có màu vàng, dưới nút bình an là một viên bảo châu màu đỏ, phía sau bảo châu là hai sợi tua màu vàng được tết từ dây đỏ, tua rất dài, Tần Giang Nguyệt cầm trong tay, tua rủ xuống theo gió bay phấp phới, trông rất đẹp.
Có thể tưởng tượng được khi hắn treo lên kiếm dùng trông sẽ thanh tao nhã nhặn biết bao.
Tần Giang Nguyệt đã trở về trong lầu, ngồi đối diện với Tiết Ninh.
Tiết Ninh có vẻ lười biếng, mềm nhũn như người không có xương, còn Tần Giang Nguyệt thì ngồi ngay ngắn, trong tay luôn cầm dây tua kiếm ngắm nhìn, thật sự thể hiện rõ sự yêu thích của mình.