Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 154
Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:43:31
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Ninh cũng không kiềm chế, nơi này linh thực suy tàn, đúng lúc thử nghiệm cách chiến đấu khi vào Ma Vực.
Nàng tích trữ không ít linh thực và hoa cỏ trong nhẫn Càn Khôn, giờ tất cả đều trở thành đạn dược.
Từ xa, Giang Thái Âm nhìn thấy hoa từ khẩu s.ú.n.g kỳ quái trong tay nàng b.ắ.n ra liên tục từ mọi hướng, muốn tránh né nhưng bị nàng dùng linh lực kết trận hạn chế di chuyển khiến hắn ta rất bị động.
Những bông hoa đó trông rất kỳ lạ, nhìn từ xa rõ ràng là hoa đang nở rộ nhưng đến gần lại mở ra miệng máu.
Hoa ăn thịt người!
Giang Thái Âm lập tức đốt lửa thiêu cháy.
Tiết Ninh nheo mắt, lửa của luyện khí sư không thể xem thường, những linh thực mà nàng cải tạo theo hình dạng trong game “Plants vs Zombies” đều bị đốt cháy tan tành, làm nàng vô cùng đau lòng.
Khi vào bí cảnh hoặc đến Ma Vực, nếu gặp tình huống này thì phải đối phó thế nào?
Đúng lúc Tiết Ninh có cơ hội thử nghiệm.
Tiểu Quy trong tay áo được gọi dậy, mấy con tụ lại phát sáng trên bệ.
“A Ninh cần chúng ta!” Tiểu Quy giọng cao: “Đội Quy Quy tập hợp!”
Tiết Ninh nghe thấy giọng nó, suýt nữa làm hỏng trận đấu.
Quy Quy tập hợp cái gì chứ?
Giang Thái Âm bắt được sơ hở của nàng, cười nhẹ nghĩ mình chắc chắn sẽ thắng, mở hộp Thiên Cơ trong tay, vô số linh châm b.ắ.n về phía Tiết Ninh.
Hắn ta có giới hạn về số lượng, nếu nàng thật sự bị trúng, sẽ không đến mức c.h.ế.t nhưng chắc chắn sẽ bị thương nặng, nằm trên giường vài ngày, cho nàng biết hắn ta không dễ chơi hơn trước, không phải là vua rác rưởi!
Nhưng kết quả ngoài dự đoán của hắn ta.
Quả thật linh châm đã bao quanh Tiết Ninh, nhưng đó không phải là Tiết Ninh thật.
Kỹ năng phân thân hồi rất chậm, mấy ngày nay mới hồi xong, vừa đủ để Tiết Ninh sử dụng.
Tiết Ninh nhân lúc linh châm bay che khuất tầm nhìn của Giang Thái Âm, để lại phân thân ở chỗ cũ, bản thân đến sau lưng hắn ta, dùng mũi Ngọc Cốt Chi Hoa chỉ vào cửa thức hải của hắn ta, nhẹ nhàng nói: “Ngươi thua rồi, vua rác rưởi.”
Tu sĩ có bản năng bảo vệ cửa thức hải của mình, khi cảm nhận được nguy hiểm sẽ phản kháng mạnh mẽ, Giang Thái Âm cũng không ngoại lệ.
Giang trưởng lão rất yêu quý hắn ta, trên người hắn ta đặt nhiều pháp chú và pháp khí bảo vệ, nếu có chuyện xảy ra bà ta sẽ biết ngay.
Giang Thái Âm và Tiết Ninh có tu vi tương đương, phản kháng theo bản năng không thể làm gì Tiết Ninh, nàng né vài lần, bị phản đòn nên có một chút vết thương nhẹ ngoài da rồi nàng lại khống chế hắn ta lần nữa.
Giang Thái Âm bị nàng dùng một gối đè xuống đống đổ nát, khuôn mặt trắng nõn bị tàn tích cắt rách.
Tiết Ninh nắm cổ hắn ta, từ trên cao nhìn xuống: “Tối nay ta có thể ngủ ngon rồi.”
Giây tiếp theo, mặt Giang Thái Âm bị nàng dùng đất bẩn viết ba chữ “Vua rác rưởi” lên trên.
Nàng không thực sự làm hắn ta bị thương, thậm chí so với linh châm trong hộp Thiên Cơ của hắn ta còn nhẹ nhàng hơn.
Nhưng rất nhục nhã.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Thái Âm cũng nhìn thấy hình ảnh vỡ vụn của mình phản chiếu trong mắt nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-154.html.]
“Tiết Ninh!!!”
Giang Thái Âm thở hổn hển đứng dậy, phản kích của Giang trưởng lão cũng đến vào ngay lúc này.
Không phải thân xác thật của bà ta đến đây, chỉ là phân thân có kèm nguyên thần, nhưng cũng đủ để Tiết Ninh mệt mỏi.
Đây vốn là trận đấu của hai người cùng thế hệ, bỗng nhiên xuất hiện tiền bối, tất nhiên Tiết Ninh không phải đối thủ, toàn thân bị linh lực của phân thân giữ chặt, không thể phản kháng.
Ánh sáng đỏ chói mắt nhắm vào mi tâm nàng, đồng tử Tiết Ninh co rút, đang định mạnh mẽ tách ra một phân thân nữa, đột nhiên mọi thứ xung quanh đều ngừng lại.
Tốc độ thời gian chậm lại, ánh sáng đỏ di chuyển còn không nhanh nữa mà chậm như ốc sên, tốc độ mở mắt của Tiết Ninh cũng chậm lại, chỉ có một người trong tốc độ dòng chảy này có thể tự do di chuyển.
Không biết Tần Giang Nguyệt đã đến từ bao giờ, nhìn thấy bao nhiêu, giờ mới thực sự xuất hiện.
Tay hắn không cầm pháp khí nào, tùy ý vung một cái, ánh sáng đỏ bay trở về phía phân thân của Giang trưởng lão, tốc độ thời gian trở lại bình thường, phân thân trước mặt Giang Thái Âm vỡ tan, nát vụn thành mảnh.
“Tiên tôn.”
Nguyên thần rơi xuống trong đống mảnh vụn, lơ lửng không thể rời đi.
“Giang trưởng lão.” Tần Giang Nguyệt không thèm để ý đến Giang Thái Âm đang hoảng sợ, nói với nguyên thần của Giang trưởng lão: “Cùng thế hệ luận đạo, sao tiền bối có thể can thiệp? Nếu bà muốn đấu pháp, bản tôn còn rảnh rỗi, có thể học hỏi một chút.”
Nguyên thần của Giang trưởng lão giống hệt bản thân bà ta, mặc áo bào trắng giản dị, kiểu dáng nghiêng về nam trang, mắt cũng lười biếng không mở to.
Tiết Ninh trong nguyên tác thấy Giang Thái Âm giải thích với nữ chính rằng luyện khí sư luôn phải canh lò luyện suốt ngày đêm, không được lơ là chút nào nên thường xuyên mệt mỏi, không thích mở mắt.
Giang trưởng lão tóc búi rất đơn giản, không đeo trang sức gì, mọi thứ đều chú trọng sự thoải mái. Sau khi phân thân bị phá hủy, nguyên thần của bà ta trở nên mờ nhạt hơn nhiều.
“Ta không cố ý.”
Nguyên thần của bà ta nói đứt quãng, không lưu loát, có lẽ cơ thể cũng bị phản phệ mà tổn thương.
Chưa thấy Tần Giang Nguyệt ra tay thế nào, bà ta đã như vậy, luyện khí sư vẫn không thích hợp cho chiến đấu, nguyên thần xuất khiếu càng khó, đến pháp khí tự hào cũng không tiện dùng.
“Ta đặt pháp chú bảo vệ trên người Thái Âm, một khi có nguy hiểm sẽ tự động kích hoạt, phân thân và một phần nguyên thần của ta sẽ bảo vệ nó theo bản năng.”
Ánh mắt của Giang trưởng lão lướt về phía Tiết Ninh, Tần Giang Nguyệt không để lộ dấu vết, dịch bước che chắn tầm nhìn của bà ta.
“Sao nơi này lại thành ra thế này?” Bà ta chợt nhận ra đây là Tuyết Ẩn Phong, đôi mắt mệt mỏi cũng mở to hơn một chút.
Tần Giang Nguyệt không nói gì, Tiết Ninh cũng im lặng, chỉ có Giang Thái Âm tự giải thích.
“Không phải mẹ bảo ta tìm chỗ thử nghiệm pháp khí sao?” Hắn ta cố gắng lau sạch đất trên mặt nhưng vẫn còn chút dấu vết cùng với vết máu, trông rất thảm hại, bị Tiết Ninh bắt nạt không thương tiếc.
Tiết Ninh cúi đầu nhìn mình, thực ra nàng cũng bị thương nhưng đều ở chỗ không ai nhìn thấy. Nghĩ lại, trong những lần tranh đấu trước đây, hắn ta cũng vậy sao? Ra tay đều ở chỗ không rõ ràng khiến nguyên chủ chịu thiệt nhiều hơn.
“Ta bảo con tìm chỗ, không bảo con biến Tuyết Ẩn Phong thành nơi thử nghiệm pháp khí.” Giang trưởng lão trông có vẻ là người không nóng tính, phát giận cũng nhẹ nhàng: “Đây từng là động phủ của Tiết sư đệ, con biến nơi này thành ra thế này, bị đánh là đáng.”
Giang Thái Âm vội giải thích: “Tiết Ninh tự mình cũng không quan tâm nơi này, không phải lần đầu con thử nghiệm pháp khí ở đây, nàng không hài lòng như vậy, sao không nói sớm với con chứ!”
“Im lặng.” Giang trưởng lão nghiêm mặt nói: “Dù nàng không nói, con cũng không nên làm như vậy, đây là lễ tiết cơ bản của con người. Hơn nữa hiện nay linh khí của nhân gian ngày càng cạn kiệt, nơi có linh khí để tu luyện không còn nhiều, con lại dùng để thử nghiệm pháp khí, đúng là lãng phí.”
Nói như vậy, Giang Thái Âm có chút thiếu tự tin: “Không phải pháp khí ở nơi có linh lực thì thử nghiệm sẽ hiệu quả hơn sao...”
“Thái Âm, lần này con thực sự phạm sai lầm lớn rồi.” Nguyên thần của Giang trưởng lão trôi về phía động phủ của Tiết Tông, cố gắng phục hồi nơi này nhưng mấy lần giơ tay lại buông xuống.