Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 156
Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:43:35
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Ninh cúi đầu nhìn tay mình, vết thương dưới ống tay áo đau nhói nhưng nàng không định chữa trị.
“Hôm nay ta thực sự có chút bốc đồng, ta cũng biết.” Nàng cử động ngón tay, chậm rãi nói: “Đây là khuyết điểm về tính cách dễ bốc đồng của ta, khi tốt thì sẵn sàng cứu người mà không nghĩ đến bản thân, sau đó nếu còn sống sẽ được khen ngợi là có đạo đức. Nhưng hôm nay sự bốc đồng này lại ngược lại.”
Mọi thứ đều là con d.a.o hai lưỡi, Tiết Ninh nhớ lại những cảm xúc từ khi đến đây, quả thật có thể gọi là “bốc đồng.”
Như Tần Giang Nguyệt đã nói, không cần đến mức đánh nhau, chuẩn bị tốt rồi chờ cơ hội hành động mới là lý trí.
Không nói đến việc sau này cùng chiến đấu, trong thực chiến nàng cũng không rõ Giang Thái Âm có bao nhiêu chiêu bài, nhỡ đâu đòn đánh của nguyên thần Giang trưởng lão trúng nàng mà Tần Giang Nguyệt không kịp tới thì sao?
Hắn lo lắng nhất chính là điều này.
“Nếu ta không kịp đến, hôm nay nàng không thể dễ dàng rời khỏi như vậy.”
Tần Giang Nguyệt nhìn nàng: “Ta luôn chú ý đến nàng nhưng vẫn sợ có điều gì bất ngờ xảy ra. Ta không thể chịu nổi những bất ngờ đó, vì vậy mong nàng cũng nên chăm sóc bản thân mình một chút.”
“Chàng nói đều đúng.” Tiết Ninh bình tĩnh hơn: “Nhưng chàng nói như vậy, ta có chút đau lòng.”
Tần Giang Nguyệt hơi sững sờ, thái độ trở nên không được tự nhiên.
“Ta sẽ cố gắng thay đổi tính cách bốc đồng của mình, nhưng điều này cần thời gian và cũng rất khó thay đổi bản tính. Có thể ta sẽ không thể thay đổi được, hoặc nếu không may ta có thể sẽ tiếp tục như vậy. Ta cũng đã từng trả giá đắt vì điều này.”
Nàng c.h.ế.t vì điều này, nếu không thì cũng không đến đây.
Nàng tự trách mình, cảm thấy tâm trạng rất kỳ quặc, trước đây không như vậy, nàng đang tự gây áp lực cho bản thân?
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng khó nói rõ, như thể có ai đó đang điều khiển cảm xúc của nàng, khiến nàng không thể thoải mái.
Rõ ràng Tần Giang Nguyệt đã giúp nàng kiểm tra, trong cơ thể không có gì bất thường, dấu ấn của Trường Thánh trên cổ cũng đã biến mất, chứng tỏ không có ngoại lực tác động, chỉ là lòng nàng lại như vậy.
Tiết Ninh buông xuôi, quay người: “Nơi này toàn là đống đổ nát, không tìm thấy gì cả, ta về tu luyện đây.”
Nàng ném tấm gương về phía hắn: “Bảo vật như thế này để ta giữ chắc cũng gây phiền phức, dùng không được, chàng cứ giữ lấy đi.”
Không nên làm quá. Nàng quá nóng nảy rồi.
Trên đường trở về Tiên Các, trong đầu Tiết Ninh vẫn là tám chữ của Tần Giang Nguyệt.
Đúng là tám chữ vàng.
Nàng chạy đi như vậy, chắc chắn trông rất cứng đầu, càng làm hắn nghĩ nàng bốc đồng và cứng đầu.
Nhưng yêu đương không phải là tìm một thầy giáo, nàng biết hắn có ý tốt nhưng không thể dùng cách nói khác sao?
Mỗi người một tính cách, nàng là như vậy, hắn không biết sao?
Giờ lại thấy không tốt, bảo nàng chăm sóc bản thân, chẳng phải là bảo nàng thay đổi tính cách sao?
Thật sự thay đổi rồi, nàng còn là nàng sao?
Đây là điều khiến Tiết Ninh khó chịu nhất.
Nàng lau mặt, lòng rất không thoải mái như có con d.a.o cắt qua, đến thở cũng không xong.
“A Ninh, ngươi sao vậy?” Tiểu Quy trườn ra khỏi tay áo, cẩn thận nhìn nàng: “Sao lại khóc?”
Tiết Ninh sững sờ: “Thật kỳ lạ.” Nàng nhìn vết nước trên tay: “Sao lại khóc?”
Thật không đáng.
Làm gì đến mức rơi nước mắt chứ?
Đan điền nóng rực, chẳng lẽ là vì tế lễ của Ma thần chưa được luyện hóa hết nên cảm xúc bất ổn mới nhạy cảm và cáu kỉnh như vậy sao?
Có lẽ vì lý do này nên hôm nay mới hỗn loạn khó chịu như vậy.
Tiết Ninh nghĩ mình đã tìm ra nguyên nhân, người nhẹ nhõm hơn nhiều, nhanh chóng nói: “Không sao, ngươi giúp ta canh giữ, ta cần nhập định vài ngày.”
Nhanh chóng luyện hóa hấp thu toàn bộ sức mạnh mới là chuyện chính.
Tiểu Quy nhanh chóng nhận lệnh, dẫn các rùa nhỏ khác cùng canh giữ cho nàng, Tần Giang Nguyệt về thấy nàng đã nhập định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-156.html.]
Có thể nhập định, chứng tỏ tâm trạng đã bình tĩnh lại.
Tần Giang Nguyệt dừng lại bên cạnh nàng, Tiểu Quy thấy hắn muốn chào nhưng hắn nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu không cần.
Tiểu Quy vì thế mà im lặng, tiếp tục tập trung canh giữ cho Tiết Ninh, trong ánh mắt lướt qua, dường như nó thấy Tiên tôn thở dài phiền muộn.
Phiền muộn?
Nhìn nhầm sao?
Tiểu Quy định gõ đầu mình, bỗng nghe Tần Giang Nguyệt lên tiếng, giọng rất nhỏ: “An ủi người yêu, không nên giống như dạy dỗ đệ tử, ta không hiểu cách này, ngươi luôn bên cạnh nàng, ngoài xin lỗi ra thì làm sao để nàng không còn buồn?”
Tiểu Quy: “...” Là hắn làm A Ninh buồn sao? Làm A Ninh khóc? Nên hắn mới phiền muộn?
Tiểu Quy ngay lập tức tỏ vẻ giận dữ, gan dạ nhìn Tần Giang Nguyệt.
Tần Giang Nguyệt thật sự không giận, kiên nhẫn để nó quan sát một lúc lâu.
Tiểu Quy thấy thái độ này cũng không tệ, không phải là không thể cứu, mở lòng nói: “Nếu là Tiên tôn, sau khi xin lỗi chân thành tất nhiên phải dỗ dành nàng để nàng không buồn nữa.”
“Dỗ thế nào?”
“Ngài đi thay một bộ quần áo đẹp, hạ thấp thái độ, khiêm nhường nịnh nọt, lời nói mềm mỏng, nếu có thể cười duyên, ánh mắt đầy tình cảm và quyến rũ một chút thì càng tốt!” Dường như A Ninh rất thích cách cười của người Hợp Hoan Tông.
Tiểu Quy còn muốn nói thêm, Bạch Quy bên cạnh đá nó một cái: “Cảm ơn trời đất, ngươi tha cho Tiên tôn đi!”
Tiểu Quy ngớ ra, thấy Tần Giang Nguyệt cũng một mặt khó nói, nó bĩu môi: “Không nghe lời ta thì đừng hỏi ta, sao lại tự làm A Ninh giận, chẳng phải làm vậy là tự chuốc khổ vào thân sao?”
Một lúc sau Tần Giang Nguyệt mới nói: “Ta tự chịu khổ không sao. Chỉ sợ sau này nàng sẽ chịu khổ nên mới nói những lời làm nàng buồn. Là lỗi của ta, nàng nên giận ta để trút giận, không phải làm đau lòng mình.”
Tiểu Quy: “… Ngài rất biết dỗ rồi đó chứ???”
“Ngươi đi tu luyện đi.”
Tần Giang Nguyệt ngồi xếp bằng bên cạnh Tiết Ninh, giơ tay vuốt phẳng nếp nhăn trên trán nàng mà ngay cả khi nhập định cũng không thể giãn ra.
“Có ta canh giữ cho nàng là đủ rồi.”
Cả đám rùa nhỏ nhìn nhau một lúc, sau đó đồng loạt lui ra.
Xung quanh yên tĩnh, Tần Giang Nguyệt yên lặng nhìn Tiết Ninh, nghĩ đến vẻ buồn bã của nàng, phân một đạo nguyên thần đi làm việc khác.
Khi Tiết Ninh tỉnh dậy, ánh sáng ban mai rọi qua rèm lụa của Tiên Các, bên trong rất yên tĩnh.
Nàng tưởng chỉ mới qua một ngày, định đứng dậy thì nghe Tiểu Quy bên cạnh nói: “A Ninh, ngươi tỉnh rồi, Tiên tôn đã canh giữ cho ngươi ba ngày, thấy ngươi sắp tỉnh dậy nên đi chuẩn bị bất ngờ cho ngươi!”
Tiết Ninh sững lại, tỉnh dậy không thấy Tần Giang Nguyệt, nàng không cảm thấy ngạc nhiên.
“Bất ngờ?” Nàng lặp lại hai từ này.
“Ngươi đến Tuyết Ẩn Phong sẽ biết!”
Tuyết Ẩn Phong.
Cơ thể Tiết Ninh có chút cứng đờ, vừa vận động gân cốt vừa nghĩ, là Tuyết Ẩn Phong thì nàng biết bất ngờ là gì rồi.
“Đây không tính là bất ngờ.”
Nàng tự nói một câu rồi vẫn thu Tiểu Quy lại và đi đến Tuyết Ẩn Phong.
Tiểu Quy nói hắn đã canh giữ nàng ba ngày, là hắn đã canh giữ cho nàng sao?
Đan điền nhẹ nhàng, linh lực cũng dồi dào, tốc độ đi đến nơi nào cũng nhanh hơn nhiều.
Sau khi hấp thụ sức mạnh từ tế lễ, nàng lại sắp tăng thêm một cảnh giới nhỏ.
Khi trở lại Tuyết Ẩn Phong, nơi này đã được thiết lập kết giới.
Kết giới không ngăn Tiết Ninh, nàng dễ dàng tiến vào, tâm lý nghĩ rằng đã đoán trước mọi chuyện, sẽ không có bất ngờ, nhưng khi thực sự nhìn thấy, nàng phát hiện ra đó thực sự là bất ngờ.
Nơi mà Giang trưởng lão không thể phục hồi nguyên trạng, Tần Giang Nguyệt lại làm được.
Hắn vẫn chưa hoàn thành toàn bộ, vẫn còn một số nơi còn sơ sài và đổ nát, nhưng động phủ đã được khôi phục như cũ.