Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:43:41
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần đó Tiết Ninh thật sự bị hắn làm cho không thể phát ra âm thanh, vài ngày mới hồi phục. Một thời gian dài chỉ cần nội quán linh phủ là toàn thân nóng bừng, không tự chủ nhớ lại cảm giác xuyên thấu cả xương cốt lúc đó.
Nàng cũng nhớ khi đó Tần Giang Nguyệt rất bình tĩnh, làm việc từng bước, lý trí lại quyết đoán.
Vì vậy nàng nghĩ hắn không có cảm giác gì, chỉ có nàng bị xâm nhập linh phủ mới có.
“Chàng cũng có sao?”
Giọng nàng vẫn nhẹ nhàng, có chút mơ hồ. Tóc của Tần Giang Nguyệt bay phấp phới, vài sợi cọ vào môi nàng, hắn nâng tay gạt ra, vẫn khiến má nàng ngứa ngáy.
“Sao chàng lại không biểu hiện chút nào?”
Tần Giang Nguyệt hơi lúng túng rút lui, vài lần muốn vào Tiên Các đều bị Tiết Ninh kéo lại.
“Lần này trực tiếp không chuyển chủ đề mà muốn chạy trốn sao?”
Nàng không buông tha, bám theo phía sau, gần như bị Tiên quân cao lớn kéo vào trong Các.
Vừa vào, bức màn trắng che khuất phong cảnh phía sau, Tiết Ninh phát hiện mình bị ôm lên.
Bên tai truyền đến hơi thở mát lạnh của hắn, gốc tai nàng ngứa ngáy: “Ta đã quen nhẫn nhịn rồi.”
Hắn quen kiềm chế và ràng buộc bản thân, ngay cả trong việc này cũng vậy.
Tiết Ninh dựa vào lòng hắn, bị hắn đặt lên giường mềm, nhìn chằm chằm hắn: “Lúc đó còn có trời phạt? Là đau nhiều hơn hay... sướng nhiều hơn?”
Không biết tại sao, nàng rất thích hỏi những câu hỏi mờ ám vượt quá khả năng chịu đựng của hắn như thế.
Nhìn hắn khó xử, nàng cảm thấy rất thoải mái, rất sảng khoái.
Tiết Ninh leo lên người hắn, kéo Tiên quân nghiêm nghị nằm xuống.
“Nói đi, chàng mau nói đi.”
Nàng nhẹ nhàng thúc giục, Tần Giang Nguyệt không thể không nhắm mắt lại.
Rất lâu sau, hắn mới khó khăn trả lời: “Cơn đau mà trời phạt mang đến khiến người sau càng thêm mạnh mẽ.”
Tiết Ninh cảm thấy mình sắp không thở nổi.
Tần Giang Nguyệt không muốn trả lời là không muốn trả lời, khi bị ép trả lời không thể giấu diếm cũng thẳng thắn đến mức khiến người ta sợ hãi.
“Đủ rồi.” Nàng hài lòng nói: “Ta rất vui, nào, mời kiểm tra.”
Nàng nằm trên người hắn, đưa gáy ra cho hắn như đã sẵn sàng cho việc hòa hợp thần hồn với hắn.
... Hoặc có thể không phải như mà thật sự đã sẵn sàng.
Nhưng Tần Giang Nguyệt cũng không nói dối, nói lần này khác thật sự là khác.
Tiết Ninh đợi đến phấn khích nhưng người kia không có chút vượt quá giới hạn nào, nghiêm túc kiểm tra một lượt.
“Quả thật cảnh giới không ổn định, đợi vào bí cảnh có thể tìm được cách giải quyết.”
Hắn suy nghĩ: “Tâm mạch có chút khác thường, tạm thời không thể xác định là do nguyên nhân gì, nàng đã nói tâm trạng phiền loạn thì đeo cái này lên đi.”
Hắn tháo chiếc nhẫn ngọc trên tay đeo vào ngón cái của nàng, ban đầu chiếc nhẫn rất lớn nhưng khi đeo vào tay nàng lại rất vừa vặn.
“Đeo nó có thể bảo vệ tâm thần không bị tà ma xâm nhập.”
Chiếc nhẫn này Tần Giang Nguyệt đeo từ khi làm chân quân Triều Ngưng, sau khi khôi phục tu vi bản thể, kiểu dáng nhẫn có chút thay đổi, từ ngọc xanh thành ngọc trắng, trong suốt tinh khiết, lúc nào cũng mang theo bên người, nhìn là biết vật rất quan trọng.
Tiết Ninh không muốn nhận, sợ hắn tháo nhẫn ra sẽ có gì bất ổn, nhưng đeo lên rồi nàng thật sự cảm thấy tâm thần sáng tỏ, lòng yên bình.
“Đưa ta vậy chàng thì sao?” Nàng mím môi, vuốt ve nhẫn, lòng chua xót.
Hắn thật sự rất tốt với nàng.
“Ta có cái này.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Ninh ngẩng lên nhìn, hắn cầm một nhánh hoa, buộc tua kiếm nàng tết lên.
“Chưa tìm được kiếm vừa tay hơn thì tạm buộc trên này vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-159.html.]
Tần Giang Nguyệt thử dùng nhánh hoa vẽ một đường kiếm hoa, lưu sa nhẹ nhàng đầy thi vị.
“Ta có cái này là đủ rồi.”
Hắn nói rất nghiêm túc, rõ ràng là thật sự nghĩ vậy.
“Nhẫn này nàng phải nhớ đeo, đợi ta tìm ra điều bất thường trong cơ thể nàng, trừ bỏ can nhiễu xong thì có thể trả lại ta.”
Tiết Ninh đã định tháo xuống, nghe hắn nói vậy mới chậm lại.
Hắn cho người ta đồ luôn biết làm sao để người ta khó từ chối.
Vì là sẽ lấy lại, tạm thời cho nàng mượn đeo vài ngày cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Cũng tránh cho nàng xảy ra vấn đề gì khiến cả hai thêm phiền phức.
Tiết Ninh vừa định đồng ý, kết giới ngoài Tiên Các đột nhiên d.a.o động, Tần Giang Nguyệt cau mày, Tiết Ninh biết ngay người đến là kẻ hắn không thích.
“A Ninh!”
Tiếng gọi quen thuộc vang lên, trong giọng nói là vẻ lo lắng rõ ràng.
Là Ngân Phong.
“A Ninh, mau giúp A tỷ!”
Ngân Tâm?
Tần Giang Nguyệt chưa kịp ra ngoài, Tiết Ninh đã lao ra ngoài.
“Sao vậy?” Nàng giơ tay gạt kết giới, nhíu mày hỏi: “Ngân Tâm tỷ sao rồi?”
Mặt Ngân Phong có vết thương như bị người cố ý cắt rách, pháp y trên người cũng có chút rách nát.
“A tỷ và Mộ tiểu thư vì ta mà cãi nhau, còn động thủ, Mộ tiểu thư có chân quân Bạch Tiêu bảo vệ, hắn làm bị thương sư huynh sư tỷ khác trong tông, đang đấu pháp với A tỷ, thấy A tỷ như không trụ nổi, ta thật không có cách nào, chỉ có thể đến tìm ngươi.”
Ngân Phong rơi nước mắt: “A Ninh quen biết với người trong Tiên phủ, chắc chắn cũng nói được với chân quân Bạch Tiêu, xin hắn đừng làm hại A tỷ, muốn ta xin lỗi Mộ tiểu thư thế nào cũng được, ta đều có thể!”
Tần Bạch Tiêu?
Tiết Ninh lập tức nhìn Tần Giang Nguyệt, dường như lúc này Ngân Phong mới nhận ra Tiên tôn ở đây.
Tiên tôn chính là chân quân Triều Ngưng, hắn ta cũng biết, cũng hiểu Tần Bạch Tiêu là em trai mà Tiên tôn trước đây và hiện tại vẫn coi trọng.
Hắn ta cắn môi quỳ xuống: “Tiên tôn thứ tội, ta không phải cố ý chọc giận chân quân Bạch Tiêu, cũng không muốn biện bạch gì thêm, chỉ mong chân quân Bạch Tiêu nể tình sắp đến đại hội Tiên Môn, đừng làm trọng thương A tỷ, nếu không nàng ấy vào bí cảnh nhất định sẽ thiệt thòi.”
Hắn ta cúi đầu chạm đất: “Tất cả là lỗi của ta, ta không nên vô lễ với Mộ tiểu thư, bị rách mặt cũng là tự chuốc lấy, ta có thể từ bỏ tham gia đại hội Tiên Môn, xin lỗi Mộ tiểu thư đến khi nàng ấy hài lòng, chỉ cần A tỷ không sao là được!”
Sao lại đến mức từ bỏ đại hội Tiên Môn, lần đại hội này quan trọng với tu sĩ ai ai cũng biết.
Tiết Ninh cũng không nhìn nổi Ngân Phong quỳ trước Tần Giang Nguyệt, không phải Tần Giang Nguyệt làm bị thương người, tìm hắn khóc lóc cầu xin gì chứ. Tần Bạch Tiêu cũng thật là, Tần Giang Nguyệt đã thành kiếm tiên rồi, sao còn phải dọn dẹp hậu quả cho em trai chứ?
“Ngươi đừng ôm hắn.”
Tiết Ninh bước lên một bước, chặn Ngân Phong sắp chạm vào vạt áo Tần Giang Nguyệt, che chắn rõ ràng.
Tần Giang Nguyệt ngạc nhiên nhìn cảnh này, kinh ngạc lóe lên trong mắt.
Ngân Phong khóc như vậy, hắn nghĩ nàng sẽ lo lắng cho đối phương, không ngờ người nàng bảo vệ là mình.
Tất nhiên hắn không muốn để Ngân Phong chạm vào mình, càng không muốn để nước mắt của hắn ta rơi trên quần áo mình.
Nhưng đó là bạn của Tiết Ninh, nàng quan tâm đến sự an nguy của hai chị em họ, hắn càng ép mình không né tránh.
Nàng nhìn ra sự khó chịu của hắn, chọn bảo vệ hắn, điều này khiến Tần Giang Nguyệt vốn quen che giấu phiền não của mình rung động.
“Việc này không liên quan đến hắn, ngươi tìm ta thì nói với ta, đừng lôi kéo hắn.” Tiết Ninh cầm pháp khí, chỉ phía trước: “Đánh ở đâu, dẫn đường, ta đi xem.”
Nói xong nàng lại quay lại, kiểm tra Tần Giang Nguyệt một lượt, nhẹ giọng nói: “Chàng khôi phục Tuyết Ẩn Phong chắc tốn không ít pháp lực, ở đây nghỉ ngơi đi, Ngân Tâm tỷ đối xử với ta rất tốt, ta không thể không lo cho nàng ấy, ta đi rồi sẽ về ngay.”
Nàng nghiêng người định đi, Tần Giang Nguyệt nắm tay nàng: “Ta đi cùng nàng.”
Tiết Ninh nắm lại tay hắn: “Chuyện nhỏ này còn cần chàng ra mặt, vậy chẳng phải loạn rồi sao?”
Hắn không phải là tổ dân phố, việc lớn nhỏ đều cần hắn ra mặt, chưa nói đến việc ảnh hưởng đến thân phận của hắn, nàng lo Tần Bạch Tiêu thấy hắn, có thể sợ đến mức đập đầu xuống đất.