Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:33:02
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ta đi nhanh thôi, nếu chàng không yên tâm thì dùng thần thức nhìn cũng được.”

Tiết Ninh dặn dò xong, dẫn theo Ngân Phong còn đang ngẩn ngơ rời đi, hắn ta vốn còn nước mắt lưng tròng, bụng đầy lời muốn nói, đi trên đường lại trở nên im lặng bất thường.

Trước mặt kiếm tiên cũng không im lặng như vậy, chỉ còn hai người lại như vậy, chắc chắn trong lòng hắn ta có điều suy tính.

Cũng không sao, trong lòng Tiết Ninh nhớ đến Ngân Tâm, không nói chuyện có thể đến nhanh hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nơi Hợp Hoan Tông và Vô Tranh Tiên Phủ xảy ra xung đột không xa, đang ở trên con đường dẫn đến đạo trường trước núi.

Người của Hợp Hoan Tông đều bị thương, đang căng thẳng nhìn Ngân Tâm và Tần Bạch Tiêu đấu pháp.

Họ đã đánh một lúc lâu, dù Ngân Tâm có tu vi gần với Tần Bạch Tiêu nhưng một người là kiếm tu, một người là mị tu, căn bản không cùng một đẳng cấp, chẳng lẽ muốn nàng ấy đi mị hoặc Tần Bạch Tiêu lúc này sao?

Nhiều người nhìn như vậy, cũng không phải không được, nếu thành công, chắc chắn đệ tử Tiên phủ sẽ chế giễu nàng ấy không biết liêm sỉ. Nhưng không sao, cũng khiến Tần Bạch Tiêu mất mặt, xem hắn ta còn dám chống lưng cho ai nữa không.

Nhìn mình không trụ nổi, Ngân Tâm quyết định sử dụng mị thuật, Tiết Ninh cũng vừa kịp đến.

Một vài bông hoa tươi tấn công Tần Bạch Tiêu, nhìn từ xa còn nhỏ, đến gần lập tức biến lớn, nhụy hoa như cái miệng mở to, sắp nuốt hắn ta vào trong.

Tần Bạch Tiêu nhanh chóng kết thúc sự thoải mái ban đầu, hắn khựng lại, nắm chặt kiếm, cố gắng chặn những bông hoa ăn thịt.

Phần lớn bông hoa ăn thịt bị chặn lại sau lưỡi kiếm, tưởng như mọi chuyện đã ổn, không ngờ bông hoa ăn thịt không tan biến mà còn chứa đựng linh lực Tiết Ninh truyền vào, cắn chặt lưỡi kiếm của hắn ta rồi kéo mạnh khiến hắn ta lảo đảo.

Tiết Ninh đang liên tục tiến cấp, Tần Bạch Tiêu cũng vậy, hắn ta ngộ ra vài lần, sắp đạt đến Nguyên Anh.

Một người chưa đến Trúc Cơ viên mãn đấu với chân quân sắp đạt Nguyên Anh lại không hề tỏ ra yếu thế.

“... Tiết Ninh.” Tần Bạch Tiêu nhìn nữ nhân bụi bặm trước mặt, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

Nàng mặc chiếc áo màu xanh nước được thêu thùa tinh xảo, cổ tay áo lót thêu hoa đẹp đẽ, đính vài chiếc chuông nhỏ, thắt lưng cũng treo chuông, khi nàng đứng vững trên mặt đất, chuông kêu leng keng khiến hắn ta cảm thấy bồn chồn.

“Đừng ngừng tay, tiếp tục đấu đi.”

Ngân Tâm thấy Tiết Ninh, mắt nàng ấy không khỏi nóng lên, dù họ không ở tông môn của mình nhưng Vô Tranh Tiên Phủ mạnh, đệ tử đông, Mộ Văn lại là con gái phủ chủ, hành sự không kiêng dè, họ bị tổn thất nên không muốn nhịn thì phải đấu, kết quả là tuần hoàn ác tính.

Nàng ấy biết em trai đã đi tìm viện trợ, cũng nghĩ người đến sẽ là Tiết Ninh, nhưng thật ra không chắc nàng có đến không.

Hôm nay người xung đột với họ là con gái độc nhất của phủ chủ và em trai của Tiên tôn, nhìn từ đâu Tiết Ninh cũng nên đứng về phía họ.

“A Ninh, làm phiền muội rồi.” Ngân Tâm không nói nhiều, chắp tay hành lễ: “Ân tình này ta sẽ ghi nhớ kỹ.”

Tiết Ninh quay lại: “Ghi gì chứ? Chẳng phải tỷ đã dạy ta tết tua kiếm sao? Người nhận quà rất thích, ngược lại ta phải ghi nhớ ân tình của Ngân Tâm tỷ mới đúng.”

Ngân Tâm nghe vậy thấy rất ấm lòng, không muốn Tiết Ninh khó xử, nhanh chóng giải thích chuyện hôm nay: “Ta không phải người gây sự, hôm nay vốn định cùng Tiểu Phong đi xuống đạo trường dưới núi tìm sư tôn, hắn đi bàn luận đạo với đạo hữu, gọi chúng ta cũng đi. Trên đường gặp Mộ tiểu thư, nàng ta nói Tiểu Phong chắn đường, Tiểu Phong nhường đường nhưng nàng ta vẫn không buông tha, yêu cầu chúng ta báo danh, thái độ rất tệ, Tiểu Phong không chịu nói, ta muốn yên chuyện bèn dẫn hắn đi, nàng ta thấy thế vung roi chặn đường, cắt rách mặt Tiểu Phong.”

Ngân Tâm nhớ lại vẫn còn tức giận: “Roi của Mộ tiểu thư rất lợi hại, vết thương để lại khó lành, Tiểu Phong mới Trúc Cơ, làm sao chịu nổi? Đệ tử tông ta không nhìn được bao vây nàng ta, nàng ta bèn nói chúng ta ức h.i.ế.p nàng ta, gọi chân quân Bạch Tiêu đến giúp.”

Mộ Văn vẫn khoanh tay quan sát, thấy Ngân Tâm bị Tần Bạch Tiêu áp chế, không ngờ Tiết Ninh lại đến, nàng ta vô cớ cảm thấy chột dạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-160.html.]

“Chỉ hỏi tên của các ngươi thôi mà một hai lần không chịu nói! Ta muốn biết, hỏi người khác cũng biết, yêu cầu các ngươi tự nói là nể mặt các ngươi, các ngươi không kính ta trước, Bạch Tiêu sư huynh mới ra tay giúp!” Mộ Văn chạy đến bên Tiết Ninh: “Ngươi đừng tin lời mị tu này, bọn họ gian xảo lắm, ta mới nói vài câu mà họ đã không chịu nổi, bộ dạng bị sỉ nhục, đệ tử tông khác đều lười để ý đến họ, ta chủ động nói chuyện với họ lại là lỗi của ta sao?”

Tiết Ninh bị nàng ta làm ồn đến nhức tai: “Ngươi tự nghe xem mình nói gì đi, ngươi chủ động như vậy cũng xem xem người khác có tiếp nhận nổi không chứ?”

Mộ Văn tròn mắt, rất ấm ức: “Ta nói gì chứ, ta vốn như vậy, ngươi không biết sao!”

“Dù Hợp Hoan Tông không được người xem trọng nhưng cũng không cần tiểu thư Mộ bố thí.” Quả nhiên Ngân Tâm nghe không lọt, lạnh mặt nói: “Ngươi muốn biết chúng ta tên họ là gì, chúng ta phải nói sao? Ta không phải lần đầu đến đây, ngươi cũng nên biết tên ta là gì, ngươi chỉ muốn biết tên Tiểu Phong thôi.”

Đây là lần đầu Ngân Phong xuống núi, diện mạo thật sự đẹp, là dáng vẻ các cô nương sẽ thích.

Hắn ta đứng sau sư huynh sư tỷ nghe tỷ tỷ nhắc đến mình, vẻ mặt khó coi.

“Mộ tiểu thư muốn quen Tiểu Phong nhưng lại khinh thường bày tỏ sự ngưỡng mộ, nói lời lẽ nhục mạ hắn thấp hèn, phải đến nịnh nọt ngươi. Là tỷ của hắn, ta không thể để ngươi làm như vậy được.” Ngân Tâm nhấn mạnh từng chữ: “Đệ tử Vô Tranh Tiên Phủ phải nhường thân phận tiểu thư của ngươi, nhưng Hợp Hoan Tông thì không.”

“Đấu không lại, ta cũng không lùi bước.” Lần này nàng ấy nhìn Tần Bạch Tiêu.

Tần Bạch Tiêu đau đầu: “Mộ sư muội, chuyện này thế nào?”

Thấy Tiết Ninh vẫn giơ pháp khí về phía mình, hắn ta dịu giọng nói: “Ta không đấu với ngươi, ngươi đừng như thế.”

“Vì sao? Vì quan hệ của ta với huynh trưởng của ngươi sao? Đừng lo, dù ta bị thương trong tay ngươi cũng là chúng ta đấu pháp công bằng, không để hắn can thiệp.”

Tần Bạch Tiêu rối rắm: “Mộ sư muội, ngươi nói gì đi.”

Mộ Văn mắt đỏ hoe, vừa rồi còn kiêu ngạo là thế, giờ thành trung tâm của sự chú ý lại không vui nổi.

“Ta, ta... là họ động thủ trước! Còn nói ta nhục mạ người, ta không có! Ta chỉ là...”

Nàng ta không giải thích được, tức đến đỏ mắt, nói: “Ta nhục mạ người thì sao! Đánh thì đánh! Bạch Tiêu sư huynh sợ Tiên tôn không ra tay nhưng ta không sợ!”

Tiết Ninh không thu pháp khí, Mộ Văn lại rút roi ứng chiến, trong lòng Tần Bạch Tiêu thầm kêu không ổn, vừa định ngăn cản thì bị một đạo pháp chú cực mạnh cố định tại chỗ, tất cả đệ tử hiện diện đều không thể nhúc nhích.

“Đại tỷ Tiên Môn sắp đến, lại còn nhiều chuyện như vậy, còn có tâm trạng tranh chấp đánh nhau ở đây. Nếu các ngươi không muốn vì nhân gian mở thái bình, tu luyện đại đạo của mình thì cút khỏi Tiên phủ đi, bản tọa tuyệt đối không giữ.”

Mộ Không Du y phục tím tóc trắng từ từ đáp xuống, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Mộ Văn: “Bao gồm cả ngươi.”

Dù Mộ Văn ấm ức không cam lòng cũng không dám thốt một chữ.

Cha.

Môi nàng ta động đậy, lặng lẽ gọi một tiếng.

Mộ Không Du thản nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn Tiết Ninh: “Còn không thu tay? Muốn đánh thì vào bí cảnh mà đánh, không ai quản ngươi.”

Tiết Ninh dứt khoát thu pháp khí, nghĩ rồi nói: “Con gái của ngươi nên xin lỗi họ.”

Mộ Không Du phất tay áo, Mộ Văn bị linh lực kéo đến bên cạnh hắn ta, ngón tay hắn ta khẽ động, Mộ Văn không thể không cúi đầu.

“Nói xin lỗi.” Hắn ta chậm rãi nói.

Loading...