Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 165
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:33:14
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Ninh muốn lao vào đám người nhưng các tu sĩ trên thuyền không phải ngốc, nhận ra nơi này không ổn đều tránh né, họ càng xa rời, Tiết Ninh chỉ có thể mở to mắt nhìn kế hoạch thất bại.
Không còn cách nào khác.
Tiết Ninh nhìn xung quanh, chỉ thấy đại dương mênh m.ô.n.g vô tận và Trích Tiên Đảo lấp lánh ánh vàng ở xa.
Linh lực lại ập đến, Tiết Ninh cắn môi quay đầu lại, điều khiển đầy rong biển trên thuyền tấn công hắn ta.
Lần này rong biển vừa lên đã bị đối phương dùng cách gậy ông đập lưng ông, linh lực hệ mộc mạnh hơn chiếm quyền kiểm soát rong biển, toàn bộ lao vào Tiết Ninh.
Tiết Ninh lấy pháp khí ra để chống đỡ, pháp khí hạ phẩm không ngừng thổi bong bóng, không có tác dụng gì, tất cả đều bị rong biển đ.â.m vỡ, thực sự quá buồn cười.
“Đừng phí sức nữa.”
Cuối cùng Mộ Không Du cũng mở miệng nói, Tiết Ninh không nhịn được hỏi: “Tại sao?”
Nàng thực sự không hiểu, trước đây hắn ta còn muốn cứu nàng, sao bây giờ lại muốn g.i.ế.c nàng?
“Ta đã làm gì khiến ngươi nhất định phải g.i.ế.c ta?”
Tiết Ninh đã không còn là dáng vẻ ban đầu nhưng dù là đôi mắt đen không thuộc về nàng vẫn khiến Mộ Không Du có thể tưởng tượng ra đôi mắt ban đầu của nàng sẽ bối rối và sợ hãi thế nào.
Hắn ta không phải là người thích g.i.ế.c chóc, nếu có thể, hắn ta cũng không có sở thích g.i.ế.c người vô tội.
Nhưng phải làm sao đây.
Mộ Không Du và Nhiếp Bàn là vợ chồng, Tần Bạch Tiêu là đệ tử của Nhiếp Bàn, chuyện kiếm loạn tâm loạn của hắn ta, trước khi tìm Tần Giang Nguyệt đã tìm đến sư tôn Nhiếp Bàn.
Lúc đó Mộ Không Du tình cờ ở trong màn che, Nhiếp Bàn hỏi Tần Bạch Tiêu có điều gì phiền não trong lòng, câu trả lời của hắn ta có rất nhiều, liên quan đến nhiều người đều không sao, không phải người nào cụ thể, vậy thì là chính hắn ta có tâm trạng quá kém.
Vấn đề nằm ở Tần Giang Nguyệt.
Nhiếp Bàn bảo Tần Bạch Tiêu đi gặp kiếm tiên, có thể sẽ nhận được chút ngộ đạo nên Tần Bạch Tiêu đã đi.
Do cảm giác nhạy bén nào đó, sau khi Tần Bạch Tiêu từ Thượng Thủy Tiên Các trở về, Mộ Không Du đã đặt sẵn Cửu Tiên Hương trong phòng hắn ta.
Cửu Tiên Hương không màu không mùi, là thứ hắn ta dùng khi giúp Ôn Nhan thoát khỏi ác mộng, chỉ còn chút ít, vừa đúng lúc đủ dùng.
Cửu Tiên Hương vừa có thể giúp người ta đối kháng ác mộng, cũng đồng nghĩa với việc nó có thể tạo ra một giấc mộng.
Chỉ là giấc mộng này thường là tốt đẹp, không khiến người ta đắm chìm không ra, sau khi tỉnh mộng còn có thể tiến bộ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mộ Không Du tạo ra một giấc mộng trong đầu Tần Bạch Tiêu để hắn ta hồi tưởng lại chuyện ban ngày, không sai một chữ mà biết được việc Tần Giang Nguyệt không thể cầm kiếm.
Hắn ta nhìn Tiết Ninh trước mắt, từng chữ từng chữ nói: “Ngươi phải chết. Ngươi không chết, đại cục không định, sẽ ảnh hưởng đến chiến lực Tu giới, ảnh hưởng đến cục thế thiên hạ. Một người chết, vạn dân được cứu, là một công lao, hằng năm ta sẽ thắp hương cho ngươi.”
Tiết Ninh không nhịn được khinh thường nói: “Ta còn không biết bản lĩnh của ta lớn như vậy, một mạng nhỏ có thể ảnh hưởng đến cục thế thiên hạ?”
“Ngươi có thể, sao ngươi không thể chứ?” Mộ Không Du càng đến gần, Tiết Ninh dựa vào bên thuyền cá, bên dưới là biển sâu không đáy, trong biển không biết còn bao nhiêu yêu vật, trước mặt chính là Mộ phủ chủ đầy sát ý.
“Bản lĩnh ngươi lớn thế nào, có lẽ ngươi khiêm tốn không biết, nhưng ta hiểu rất rõ.” Mộ Không Du chậm rãi nói: “Ngươi có thể khiến kiếm tiên không cầm được kiếm, bản lĩnh của ngươi không lớn sao?”
Tiết Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, cuối cùng hiểu ra sát ý của Mộ Không Du từ đâu mà đến.
“Sao ngươi biết...”
“Ta làm sao mà biết không quan trọng, quan trọng là ngươi phải c.h.ế.t rồi.”
Mộ Không Du đã đến trước mặt Tiết Ninh, hắn ta tiếc nuối nhìn khuôn mặt xa lạ này: “Chết trước khi nhìn thấy chân dung thật của ngươi... cũng tốt.” Nếu không thì luôn cảm thấy không thoải mái.
Khuôn mặt xa lạ này g.i.ế.c cũng giảm bớt áp lực không ít.
“Ở dưới suối vàng có thể đầu thai, ngươi cũng phải cảm ơn ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-165.html.]
Tay Mộ Không Du chạm vào mặt Tiết Ninh, lời nói khiến nàng không nhịn được mà phì một tiếng.
Hắn ta nghiêng đầu tránh, lại nghe nàng cười lạnh nói: “Ngươi g.i.ế.c ta ta còn phải cảm ơn ngươi, ngươi nghĩ quá đẹp rồi.”
Mộ Không Du nhạt nhẽo nói: “Ta g.i.ế.c ngươi còn hơn để ngươi c.h.ế.t dưới tay Ma thần, bị giam cầm thần hồn sống không bằng chết, không phải sao?”
Tiết Ninh sững sờ, những ngày qua nàng sống quá an toàn, gần như quên mất lời tuyên bố của Trường Thánh trước khi rời đi.
Nhưng Mộ Không Du nhớ rất rõ.
“Chết dưới tay Ma thần, thậm chí ngươi không có cơ hội đầu thai, ta làm vậy vì thương sinh, cũng là vì ngươi.”
Ánh mắt của Mộ Không Du thay đổi, Tiết Ninh lại thấy một chút thành thật trong đôi mắt của tên yêu quái này?
Nhưng đi c.h.ế.t đi!
“Thích c.h.ế.t đi c.h.ế.t lại như vậy, sao ngươi không tự đi chết!”
Nàng vùng vẫy, Mộ Không Du giữ chặt cằm nàng: “Đừng mơ tưởng kiếm tiên sẽ đến cứu ngươi. Ngươi còn phải cảm ơn vì ngày đó đối kháng Ma thần đã nhắc nhở ta, thuật điều khiển rối, mượn tâm pháp linh căn của ngươi và ta có thể tạm thời lừa dối Tiên tôn.”
“Ban đầu Tiên tôn vì ngươi mà cho ngươi luyện tâm pháp của ta, chắc không ngờ có ngày điều đó lại hại ngươi.”
Mộ Không Du biểu hiện vẻ mặt yêu dị bi thương: “Đi c.h.ế.t đi, nếu thực sự không thể nhắm mắt mà hóa thành quỷ thì lại đến quấy rối ta.”
Chỉ cần không ảnh hưởng đến kiếm tiên, làm quỷ cũng không sao.
Mộ Không Du giơ tay lên, lần này thực sự định lấy mạng Tiết Ninh.
Tiết Ninh mở to mắt, không chớp mắt nhìn hắn ta, rõ ràng không phải đôi mắt của nàng nhưng Mộ Không Du lại không thể ra tay.
Gió biển mặn chát phớt qua mặt, tâm trạng Mộ Không Du khó tả, thấy mắt nàng đỏ lên, gần như sắp khóc, linh lực tụ lại cũng tan biến.
“Giết ta là có thể khiến kiếm tiên không còn vướng bận?” Tiết Ninh châm chọc nói: “Ngươi cũng có vợ có con, chẳng lẽ không hiểu rằng điều đau khổ nhất là người yêu c.h.ế.t khi tình cảm đang đong đầy sao?”
“Ta c.h.ế.t chỉ làm Tiên tôn càng không quên được ta, đừng nói đến việc cầm kiếm, có khi còn tự sát vì tình.”
“Ngươi tự tin vậy sao?” Mộ Không Du híp mắt.
“Chuyện gì vậy?!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Mộ Không Du cau mày, Tiết Ninh chớp cơ hội đẩy hắn ta ra, hắn ta do dự một lúc, cuối cùng linh lực hạ xuống hơi lệch, dù gây thương tích cho Tiết Ninh nhưng không đến mức lấy mạng nàng.
Tiết Ninh kịp thời bảo vệ tâm mạch, phải cảm ơn người dám đến đây dù biết nguy hiểm, giọng nói quen thuộc này không phải là đạo hữu núp dưới giường ban đầu sao?
“Nếu sau này ta còn sống trở về, sẽ cảm ơn ngươi!”
Tiết Ninh hét lớn, lao xuống biển.
Không còn nơi nào để đi.
Mộ Không Du đã quyết ý g.i.ế.c nàng, dù nàng bảo vệ tâm mạch vẫn bị thương, chạy không thoát, không biết vì sao đạo hữu kia đột nhiên đến đây, nhưng không thể gặp nguy hiểm tính mạng mà còn ở lại, nàng theo hay không là một chuyện, dù có theo cũng không ích gì.
Chỉ có thể liều mạng xuống biển.
Đó là suy nghĩ hình thành trong đầu Tiết Ninh lúc đó.
Bong bóng.
Cảm ơn vị đạo hữu nào đó đã cho nàng tìm được chiếc máy thổi bong bóng, ngươi thực sự đã giúp đỡ nàng rất nhiều!
Tiết Ninh dùng pháp khí thổi một bong bóng, thử chui vào, bong bóng không vỡ.
Ngay sau đó bong bóng bao quanh nàng rơi xuống đáy biển, cũng không có bất kỳ vết nứt nào.
Có tác dụng!!!