Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:34:56
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Ninh nghĩ đến người nàng thấy trước khi vào có lẽ là Tần Bạch Tiêu, hắn ta vẫn còn trong tháp chứ?
Nếu vẫn còn, chắc đang gần lên đến tầng chín, bây giờ tình hình thế nào rồi?
“Con vẫn lo lắng cho người vào trước mình sao?” Giang Mộ Vãn nói với giọng đầy ghê tởm: “Con lo lắng cho em trai của Tần Giang Nguyệt? Con quá để ý đến nam nhân đó, ngay cả em trai của hắn cũng treo trong lòng, điều này không phải là dấu hiệu tốt.”
“Ta phải đi lên mới có thể ra ngoài sao?” Tiết Ninh cố gắng hiểu Giang Mộ Vãn: “Ngươi không muốn ta tiếp xúc với Tần Giang Nguyệt, sợ hắn dẫn ta phá cửa ra hoặc trở lại từ lối cũ. Điều đó sẽ xảy ra chuyện, không có lợi cho ta đúng không?”
Giang Mộ Vãn dừng lại, lâu sau mới nói: “Đúng. Ta sợ nói ra con cũng không tin, chỉ tin hắn, vì vậy ta buộc con phải lên đây.”
Sự quan tâm của Tiết Ninh dành cho Tần Giang Nguyệt và sự bỏ qua của nàng dành cho bà, Giang Mộ Vãn đã khắc sâu vào lòng.
Tiết Ninh điều chỉnh lại trạng thái, không vội lên tầng ba, nàng vẫn muốn chờ Tần Giang Nguyệt, là một kiếm tiên, vấn đề mà một hồn phách có thể nhìn ra, Tần Giang Nguyệt không lý nào không nhận ra, họ ở bên nhau có nhiều cách hơn, cũng an toàn hơn.
Nàng không muốn một mình đối mặt với Ma thần, mặc dù dường như Giang Mộ Vãn rất tự tin.
“Ta nghĩ con hỏi như vậy là tin ta nhưng dường như con vẫn tin tưởng nam nhân đó hơn.”
Giang Mộ Vãn lo lắng, hồn phách của bà bắt đầu trở nên hung dữ.
Trở thành hồn ma rất khó kiểm soát biểu cảm của mình, may mà khi bà c.h.ế.t không có thương tích bên ngoài, dung mạo vẫn xinh đẹp hoàn chỉnh.
“Ngươi đừng kích động.” Tiết Ninh nói chậm rãi: “Ta tin ngươi, cũng tin Tần Giang Nguyệt, đó đều là sự thật, nhưng ta cũng sẽ không lo lắng như ngươi, đặt tất cả vào một người khác giới. Trước khi quyết định ở bên hắn, ta đã chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất rồi.”
“Tiên nhân không thể có tình cảm, hắn và ta ở bên nhau đã là đối nghịch với Thiên Đạo, ta cũng không biết chúng ta có thể kiên trì đến đâu nhưng vẫn muốn thử. Không thử, sau này ta nhất định sẽ hối hận.”
Giang Mộ Vãn không ngờ nàng lại nói những lời này, nhất thời ngẩn người, đờ đẫn nhìn nàng.
“Dù cuối cùng ta và hắn không thể ở bên nhau, cũng sẽ không chìm đắm trong đó không thể tự thoát ra, ta sẽ đi tìm cuộc sống mới của mình.”
Tiết Ninh ngước nhìn hồn phách đang dần hạ xuống, ánh mắt lướt qua khuôn mặt bà.
“Ngươi đã chịu khổ, sợ ta lặp lại sai lầm, ta đều hiểu. Nhưng con đường của con người là tự mình đi, lựa chọn cũng phải tự mình làm, ngươi có thể khuyên ta nhưng đừng cố kiểm soát ta.”
“Ngươi đã từng rất vất vả rồi.”
Lời cuối của Tiết Ninh khiến hồn phách của Giang Mộ Vãn rơi lệ.
Từ đầu đến cuối, không ai thực sự thương tiếc sự vất vả của bà.
Bà nghĩ rằng con gái sẽ hận mình, sẽ bị nam nhân mê hoặc, cuối cùng phát hiện ra nàng không như vậy.
Nàng lý trí hơn mình tưởng, có chủ kiến riêng.
Nàng sẽ không như mình, sa vào vòng xoáy tình cảm, mắt nàng trong sáng, suy nghĩ rõ ràng, thực sự đã... trưởng thành.
Con gái bà đã trưởng thành, không còn là đứa bé trong ký ức, có quyết định của riêng mình, có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình.
Đúng vậy, đừng cố kiểm soát bất cứ ai, dù ngươi là mẹ của nàng.
Huống hồ bà chỉ có danh nghĩa là mẹ, thậm chí không nuôi dưỡng nàng.
“Hắn g.i.ế.c ta, con vẫn sẵn lòng thử đi tiếp cùng hắn sao?” Giang Mộ Vãn nhẹ nhàng nói: “Lúc đó hắn biết rõ ta là ai nhưng không hề do dự, một kiếm xuyên tim.”
Người trả lời nàng không phải là Tiết Ninh mà là Tần Giang Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-175.html.]
“Thân xác của ngươi đã bị ma khí xâm nhập, giữ lại cũng không thể sử dụng. Ma thần đang điều khiển Tiết Ninh qua mắt và tim của ngươi, nếu ta không giải quyết thân xác ngươi, nàng sẽ không bao giờ yên ổn.”
Giang Mộ Vãn kinh ngạc nhìn về phía sau Tiết Ninh, Tiết Ninh chưa kịp quay lại vai đã được nắm lấy, hơi thở quen thuộc khiến nàng thả lỏng vai và cổ căng thẳng, đây là Tần Giang Nguyệt thực sự, không cần ai chứng minh nàng cũng biết.
Tay nàng ấm lên, đó là pháp khí được trả lại, lòng nàng lập tức vững vàng.
Nhìn sự ăn ý giữa họ, Giang Mộ Vãn cảm thấy mắt mình đau nhói, thấy mình thật nực cười.
“... Có lẽ ngươi đúng, dù sao ta cũng định c.h.ế.t dưới kiếm của ngươi, nếu như vậy có thể giúp Tiết Ninh thoát khỏi sự kiểm soát của Ma thần, đó cũng là một điều tốt.”
Tiết Ninh nhận ra sức mạnh của hồn phách bà dần suy yếu, cầm kiếm đi lên: “Ngươi sắp hết sức rồi sao? Ngươi có thể mượn của ta, ta không sao.”
Ánh mắt Giang Mộ Vãn lóe lên, vô thức tiến tới rồi từ từ dừng lại.
“Không cần. Những gì cần nói đã nói hết, đến đây là đủ.” Giang Mộ Vãn thì thầm: “Nếu hắn làm vì con, vậy con cũng đừng vì cái c.h.ế.t của ta mà hận hắn, đừng coi đó là mối thù hận. Ta vốn đã định c.h.ế.t dưới kiếm của hắn, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, bị Ma thần mang về sẽ càng bị tra tấn. Chết dưới tay người khác, hồn phách vẫn bị Ma thần điều khiển, chỉ có kiếm tiên g.i.ế.c ta mới được.”
“Đây là kết cục ta tự chọn, vốn dĩ... hiện tại thế này cũng tốt.”
Tiết Ninh hiểu những lời chưa nói của bà.
Ban đầu bà hy vọng điều này chứng minh Tần Giang Nguyệt không đáng tin cậy, cũng hy vọng điều này trở thành mối bất hòa giữa họ, để họ có thể chia xa.
Vì bà căm ghét nam nhân, không tin nam nhân, sợ con gái mình sẽ lặp lại sai lầm.
Lời của Tiết Ninh khiến bà thay đổi ý định.
Đến tình cảnh này, bà vẫn có thể thay đổi ý định, không phải một mực đi đến cùng, cố chấp đến cùng, với tính cách trước đây của Giang Mộ Vãn thì không cần nghi ngờ.
Nhưng dường như bà cực kỳ ghét bỏ bản thân.
“Ta đáng chết. Ta sớm đã đáng chết. Nuốt nhiều sinh hồn và bột xương như vậy, ta sớm nên xuống địa ngục. Ta một mình chết, không đáng kể so với nhiều mạng người như vậy, dù bị nghìn đao cắt, bị Ma thần tra tấn cũng đáng. Nhưng ta không cao thượng như vậy, ta vẫn sợ đau, rất sợ đau.”
Sinh nở rất đau.
Bị Ma thần tra tấn rất đau.
Ban đầu không khuất phục Khuynh Thiên cũng rất đau.
Giang Mộ Vãn sợ đau, khi bị Khuynh Thiên đưa đến Ma giới, ở tuổi người phàm mà nói bà chỉ như sinh viên vừa tốt nghiệp vài năm. Bà chịu đựng tội lỗi nuốt bột xương sinh hồn cũng vì muốn sống mà bất chấp tất cả. Bây giờ là lúc báo ứng đến.
Tiết Ninh đưa tay về phía bà, lần nữa tay xuyên qua hồn phách, khuôn mặt nàng có biểu cảm khó hiểu, Tần Giang Nguyệt nhìn, cuối cùng lên tiếng.
“Thân xác ngươi đã c.h.ế.t nhưng hồn phách vẫn còn. Ta sẽ tạo cho ngươi một thân xác mới, đến với ta trong kính Càn Khôn đi.”
Ma khí ảnh hưởng đến hắn nhưng có hạn chế, dù sao đây không phải Ma giới thực sự, là mật cảnh do Tần Giang Nguyệt luyện hóa, dù hồn phách của cố nhân không hợp tác vẫn có thể hạn chế hành động của Ma thần.
Ngọc Ban Chỉ trên tay Tiết Ninh liên tục phát ra ánh sáng chói lòa, bảo vệ tâm thần nàng khỏi sự xâm hại của tà ma.
Nàng nhìn Ngọc Ban Chỉ rồi lại nhìn kính Càn Khôn đang phát sáng, nàng có thể tin tưởng Tần Giang Nguyệt, nhưng Giang Mộ Vãn thì không thể.
Bà không còn có thể tin bất kỳ nam nhân nào, cũng cảm thấy mình không xứng đáng sống lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngài là Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn cao cao tại thượng, đương nhiên có thể tái tạo thân thể mới nhưng ta không cần, ta không xứng.” Giang Mộ Vãn nói, lùi ra xa: “Ngài cứu ta vì Tiết Ninh nhưng ta không xứng đáng sống lại.”
“Thân thể ta, cả đời này chịu đựng hai nam nhân, mỗi người đều khiến ta ghê tởm đến phát ốm, không thể ngủ yên.” Giang Mộ Vãn lạnh lùng nói: “Hiện giờ như vậy, trái lại là một sự giải thoát, không còn gông xiềng nữa.”