Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 182
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:35:11
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Ninh khoanh tay dựa vào góc tường, biểu cảm thật sự là tức giận, ai nhìn thấy cũng biết lúc này nàng không dễ chọc.
Bà lão nhìn thấy bộ dạng này của nàng, khuôn mặt xám xịt như sống động hơn một chút.
“Cô nương đừng tức giận, vị Tiên tôn đó vốn dĩ nghiêm khắc nhưng dù không biết chuyện tương lai, có lẽ chưa tin tưởng ngươi nhưng vẫn chưa làm điều gì độc ác với ngươi.” Bà ấy an ủi nàng: “Ngươi thấy đấy, thậm chí hắn không hề khám xét hồn phách của ngươi.”
Tiết Ninh từ từ nhìn vào mặt bà lão, vì bà ấy là người phàm, tuổi thọ đã gần hết, thiên phạt giáng xuống bà ấy không nhiều, phần lớn thiên lôi đều bị kiếm tiên dẫn đến Thần Nhân Duyên.
Chắc bà ấy không phải lần đầu chịu phạt, tỏ ra rất quen thuộc, rất chấp nhận số phận.
Bà ấy không bị giam cùng Thần Nhân Duyên nhưng Tiết Ninh có thể tưởng tượng ra họ đứng cùng nhau, không giống vợ chồng mà giống mẹ con hơn.
Dù trên đài Tru Tiên hay trong tiên lao này, bà lão đều không quan tâm đến Thần Nhân Duyên, cũng không nhìn đối phương lấy một lần.
Tiết Ninh có một suy đoán táo bạo.
“Ngươi không muốn ở cùng hắn, đúng không?”
Lời này vừa ra, Thần Nhân Duyên bị đụng trúng cấm kỵ, nổi giận nói: “Câm miệng!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Ninh không những không câm miệng mà còn nói nhiều hơn: “Ngươi bị ép lên Thiên giới chịu phạt, trước đó có lẽ ngươi đã chia tay với hắn, đúng không?”
“Là hắn không cam lòng, cố gắng ép buộc mới gây ra cục diện ngày hôm nay, đúng không?”
Ba câu hỏi được đưa ra, Thần Nhân Duyên mắt trợn trừng, dù tiên lao hạn chế pháp lực Tiên tộc, hắn ta cũng muốn ra tay với Tiết Ninh.
Trong ký ức của hắn ta không phải tàn hồn, có đủ sức mạnh để làm tổn thương một tu sĩ Kim Đan, dù tổn thương này không đánh lên người Tiết Ninh ngoài đời, ít nhất khoảnh khắc này có thể khiến hắn ta giải tỏa cơn giận.
Nhưng hắn ta không thể thành công.
Bà lão ngăn hắn ta lại: “Thần tôn không thể.”
Thần tôn, một danh xưng xa cách như vậy, đây là lần đầu tiên trong vô số lần luân hồi ký ức, bà ấy nói chuyện với hắn ta.
Thần Nhân Duyên ngẩn người, tay giơ lên ngoan ngoãn hạ xuống, nửa ngày mới nói: “Ngươi không muốn gọi ta là chồng cũng được, chẳng lẽ gọi tên ta cũng không được sao?”
Điều hắn ta không muốn nghe nhất là bà ấy gọi hắn ta là Thần tôn, điều này nhắc nhở hắn ta khoảng cách thân phận của họ, nhắc nhở vì sao họ không thể sống trọn đời bên nhau, c.h.ế.t không cùng huyệt.
Bà lão vẫn không nhìn Thần Nhân Duyên, Tiết Ninh nghĩ rằng không phải bà ấy không muốn nhìn mà là không dám nhìn.
Mỗi lần nhìn đều có thể thấy từ đôi mắt trẻ trung tuấn tú của hắn ta là sự già nua cằn cỗi của mình.
Thiên binh ùn ùn kéo vào, mở tiên lao của Thần Nhân Duyên vừa có động tĩnh, áp giải hắn ta rồi nói: “Tiên tôn muốn gặp ngươi.”
“Hóa Thanh?” Thần Nhân Duyên đột nhiên ngẩng đầu, lần gặp này cũng không có trong ký ức, chắc là vì nghe được những lời vừa rồi, nhạy bén như Hóa Thanh nhận ra có liên quan đến hắn ta.
Hắn ta cười: “Cũng tốt.”
Gặp cũng tốt, có lẽ hắn đang ở ngoài nhìn cảnh này, vậy thì hãy nhìn thật kỹ xem Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn tự phụ mấy vạn năm khi biết mình sẽ phạm thiên điều có phản ứng thế nào.
Thần Nhân Duyên cứ thế theo thiên binh đi.
Tiên lao yên tĩnh trở lại, bị kiếm tiên làm cho khiếp sợ, các ma vật không dám động đậy, chỉ có Tiết Ninh và bà lão có thể nói chuyện.
Nàng tiến lại gần bà lão, nhìn bà ấy một lúc rồi nói: “Ta là tu sĩ, tuy có thể tu luyện nhưng tu luyện thành tiên... thì có lẽ là chuyện rất xa vời. Nếu ta không làm được, cuối cùng chắc sẽ như ngươi thôi.”
Bà lão nhìn lại, Tiết Ninh nói: “Sẽ tìm một nơi an nhiên sống hết đời, đợi tuổi thọ kết thúc, thiên nhân ngũ suy, không để hắn nhìn thấy.”
Bà lão cười: “Cô nương hiểu lầm rồi. Ta và Hoang Vũ, không giống tình huống của ngươi và vị Tiên tôn đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-182.html.]
Tiết Ninh ngẩn người, không hỏi gì thêm vì nàng nghĩ rằng có lẽ người ta không muốn nói.
Nhưng có lẽ bà lão đã cô đơn im lặng quá lâu ở Thiên giới, cũng có lẽ thật sự muốn nói ra lời trong lòng trước khi chết, lúc này đối diện với Tiết Ninh có hoàn cảnh tương tự, bà ấy mở lời.
“Lão thân thật không ngờ, Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn không hề nể tình với ta và Hoang Vũ lại phạm phải thiên quy như vậy. Hắn trông có vẻ là người bảo vệ tuyệt đối quy tắc nhưng có lẽ duyên phận của con người là kỳ diệu như vậy, nếu mọi chuyện đều có thể đoán trước, đời người cũng không có gì thú vị.”
Bà lão chậm rãi kể: “Ta và Hoang Vũ - chính là Thần Nhân Duyên. Từ đầu ta đã biết hắn là Thần.”
Người phàm không thể yêu Tiên.
Nhưng khi đó bà lão còn trẻ, nghĩ rằng mọi thứ đều có khả năng vô hạn, không đặt những điều này trong lòng.
Bà ấy là cháu gái của người trông coi đền thờ Thần Nhân Duyên, từ nhỏ đã đến đền giúp việc, mỗi ngày đều thờ cúng Thần Nhân Duyên.
Khác với những người phàm đến cầu tình yêu và duyên phận, cô gái nhỏ mỗi ngày thờ cúng đều liên quan đến đồ ăn, hôm nay muốn ăn bánh bao, mai muốn ăn bánh chẻo, hôm sau muốn ăn mì thịt.
Khi đó cuộc sống khó khăn, ăn uống đều khó, có một ngày không nhịn được đã ăn đồ cúng của Thần, nghe nói sẽ chọc giận thần linh giáng thần phạt nên ngày ngày xin lỗi, nhịn đói mang thức ăn của mình lén đặt lên bàn thờ coi như bù đắp.
Nhưng đồ ăn của bà ấy quá đơn sơ, cảm thấy không đủ bù đắp, lớn lên ngày tháng tốt hơn, bắt đầu thu thập đủ loại mỹ thực cho Thần Nhân Duyên.
Cũng từ lúc đó, thần linh và thiếu nữ có liên lạc, bà ấy trở thành người được Thần chú ý.
Hắn ta nhìn thiếu nữ hoạt bát ngày một lớn lên, dụ bà ấy trở thành người trông coi đền thờ tiếp theo, cả đời cống hiến cho hắn ta.
Tưởng rằng bà ấy sẽ không đồng ý, không ngờ bà ấy một lời đã đồng ý.
Chỉ là thỏa thuận riêng không được gia đình thừa nhận, năm cập kê, thiếu nữ bị hứa gả cho người ta, nhà đó là một đồ tể, to lớn thô kệch, nhà có vợ c.h.ế.t sớm, để lại một đứa con trai, cưới bà ấy về làm mẹ kế.
Đương nhiên bà ấy không muốn gả nhưng cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, trong phàm giới không gì nặng hơn.
Bị ép định thân ngày đó cũng là lần đầu tiên Phủ Huyền thấy Thần phạt thực sự.
Ý định cướp đoạt người trông coi đền thờ của Thần, kết quả tự nhiên là sấm sét đánh xuống, nhà cửa đổ nát, cha mẹ đầy thương tích mang theo em trai chạy trốn, để lại bà ấy bị người ta chỉ trỏ.
Bà ấy chỉ có thể sống ở đền Thần Nhân Duyên.
Không còn thân nhân, bà ấy cũng không thấy cô đơn, dù sao thân nhân như vậy không có cũng không sao.
Bà ấy có Thần của mình là đủ rồi.
Bà ấy luôn biết hắn ta là Thần, biết đi theo hắn ta sẽ có kết cục gì.
Chỉ là bà ta nghĩ rằng mình còn trẻ, có sức mạnh để tranh đấu thay đổi kết cục đó.
Tiếc rằng sự đời trái ngược, ai cũng nghĩ mình là người đặc biệt nhưng giữa trời đất, người thực sự đặc biệt được bao nhiêu?
Không có.
Ít nhất bà ấy không phải.
Bà ấy trong coi đền Thần Nhân Duyên, từ thiếu nữ trưởng thành, năm hai mươi bảy tuổi tiếp nhận chức vụ trông coi đền nhưng từ ngày đó không còn gặp lại Thần của mình nữa.
“Ta giữ ngọn đèn trong đền suốt mấy chục năm.”
Hoa Phủ Huyền, tên bà ấy là do người dì trông coi đền đặt cho, nghe nói dì bà ấy có đọc sách nên mới có tư cách trông coi đền. Tuy bà ấy không đọc sách nhưng Thần của bà ấy dạy mình đọc viết, cũng nhận biết những chữ đó, biết ý nghĩa của Phủ Huyền.
“Khi đó ta nghĩ rằng, ta trở thành người trông coi đền là mục đích của Hoang Vũ, mục đích đạt được, hắn sẽ không xuất hiện nữa. Khi đó Ma tộc đã bắt đầu xâm lấn, nhân gian rất loạn, ta trong đền Thần Nhân Duyên rất an toàn, nghĩ rằng nếu cứ thế già đi rồi c.h.ế.t cũng không phải chuyện xấu.”
Nhưng bà ấy không ngờ có thể gặp lại hắn ta.